Edit: Uyển + Beta: Khoai Mỡ
Thời Sơ Thần rất khâm phục thói quen làm việc và nghỉ ngơi của Đàm Lễ, cho dù đêm qua ngủ muộn như nào chăng nữa thì tám giờ sáng hôm sau anh vẫn có thể dậy chạy bộ và chuẩn bị bữa sáng.
Đàm Lễ chuẩn bị dậy, Thời Sơ Thần lại duỗi chân gác lên eo anh, mắt vẫn nhắm mơ mơ màng màng hỏi: “Phải dậy rồi sao?”
“Ừm, vẫn còn sớm, em ngủ thêm lát nữa đi.”
Thời Sơ Thần ôm anh không có ý muốn buông ra: “Hôm nay là chủ nhật.”
“Hửm?”
“Đừng đi.” Cô sát lại gần rồi ôm lấy cổ anh nói tiếp: “Chủ nhật anh nên buông thả một chút.”
Đàm Lễ mỉm cười, hôn lên trán cô, nghe cô nói tiếp: “Cùng em ngủ tiếp đi.”
Giọng nói nũng nịu đó khiến trái tim anh gần như tan chảy.
“Được.” Anh đồng ý.
“Từ giờ trở đi, mỗi cuối tuần đều phải ngủ nướng.”
“Được.”
Thời Sơ Thần lại từ từ chìm vào giấc ngủ say sau khi nghe câu trả lời của anh. Ngược lại, Đàm Lễ vô cùng tỉnh táo, ôm cô rồi ép mình đi ngủ.
Dẫu sao Đàm Lễ không có thói quen ngủ nướng, nằm nửa ngày cũng không thể đi vào giấc ngủ sâu, đang mơ màng thì nghe thấy điện thoại rung lên, cầm lấy xem là chị họ Đinh Ý gọi đến, anh trả lời liền nghe thấy giọng nói từ đầu dây bên kia truyền đến: “Em họ, em họ, giúp chị với.”
“Hửm?” Đàm Lễ vừa mở lời, giọng nói như chưa tỉnh ngủ.
“…” Đầu dây bên kia khựng lại vài giây: “Em…đang ngủ sao? Hay là ốm rồi?”
Đinh Ý không thể tưởng tượng nổi cảnh Đàm Lễ ngủ nướng, người em họ này của cô từ bé đến lớn luôn là “con nhà người ta” trong truyền thuyết, ngủ nướng gì chứ, nó chỉ hận không thể ngủ bớt đi hai tiếng một ngày.
“Có chuyện gì vậy?” Đàm Lễ nói nhỏ nhẹ, sợ đánh thức Thời Sơ Thần còn đang say giấc nồng.
Đinh Ý nhớ tới chuyện chính: “Bố mẹ chị, dì cả và chú Tưởng đi du lịch rồi, Lưu Thần thì đưa bố mẹ anh ấy về quê rồi, bây giờ đúng lúc chị có chút việc bận, Kỳ Kỳ không ai trông, em có thể giúp chị trông nó một lát được không? Chị gần đến dưới nhà em rồi.”
Đinh Ý cũng thực sự không còn cách nào khác, sợ Đàm Lễ từ chối liền nói tiếp: “Chỉ hai tiếng thôi, chị xong việc lập tức đến đón nó, em yên tâm đi, Kỳ Kỳ biết chạy, biết nhảy, biết tự đi vệ sinh, sẽ không gây thêm phiền phức cho em đâu.”
Đàm Lễ liếc yeutruyen.net nhìn Thời Sơ Thần, buổi chiều anh còn ít tài liệu cần dịch, muốn từ chối nhưng Đinh Ý đã nói như vậy rồi.
“Được rồi.”
Đinh Ý thở phào một hơi: “Vậy chị lên tầng ngay đây, 175-2505 phải không?”
“Phải.” Đàm Lễ tắt máy, buông người đang nằm trong lòng ra, đột nhiên không được ôm nữa liền khẽ rên hai tiếng ưm ưm rồi quay người đi.
Kỳ Kỳ năm nay gần ba tuổi rồi, tháng chín phải đi học mẫu giáo, vừa đáng yêu lại thông minh, chỉ là nói có lúc phát âm không rõ, nhìn thấy Đàm Lễ cũng không sợ lạ, Đinh Ý nhắc chút liền nhớ ra đây là cậu, vui mừng chạy về phía Đàm Lễ gọi: “Cậu, cậu.”
“Trưa nay Kỳ Kỳ ăn gì?” Đàm Lễ bế nó vào lòng, hỏi Đinh Ý.
“Em ăn cái gì thì cứ cho nó ăn cái nấy, tùy nó ăn được bao nhiêu thì ăn, đến mười hai giờ trưa có lẽ nó sẽ buồn ngủ, em chắn ghế sô pha để cho nó ngủ là được.”
Đinh Ý tranh thủ thời gian, dặn dò vài câu rồi vội vàng rời đi.
Kỳ Kỳ phản xạ như hình cung, lúc đầu gặp được Đàm Lễ còn rất vui mừng, chạy nhảy khắp nhà. Sau khoảng mười phút, không còn cảm giác mới mẻ nữa mới chợt nhớ ra không thấy mẹ đâu, ngẩn người nhìn Đàm Lễ rồi bắt đầu gào khóc.
“Suỵt…Kỳ Kỳ, đừng khóc.” Đàm Lễ định ôm Kỳ Kỳ đang đứng ỳ dưới đất lên.
“Biaobiao, biao* cậu.” Kỳ Kỳ vừa khóc vừa hét.
(biao*: 不要 – không muốn, Kỳ Kỳ phát âm chưa sõi)
Đàm Lễ cố gắng mãi mới nghe ra nó nói gì: “Không muốn, không muốn, không muốn cậu.”
“Ngoan, Kỳ Kỳ, chúng ta đi xem ti vi nhé.” Đàm Lễ kéo kéo tay nó nhưng bị nó vùng ra.
“Không mún, mún mẹ cơ. Mẹ…mẹ…a…mún mẹ cơ.” Kỳ Kỳ cứ nằm lì dưới nền nhà, gào khóc rất thảm thương.
Thời Sơ Thần ở phòng ngủ trên tầng đã dậy được một lúc, đang lướt điện thoại, chợt nghe thấy tiếng khóc của một đứa trẻ ở tầng dưới, lúc đầu cô tưởng rằng mình nghe nhầm nhưng chưa được bao lâu thì tiếng khóc càng ngày càng dữ dội.
Cô bước xuống dưới tầng thì nhìn thấy một Đàm Lễ đang bất lực ngồi khoanh chân dưới đất, trước mặt là một đứa bé giống bánh bao nhỏ đang khóc lóc lăn lộn dưới đất, anh định kéo bánh bao nhỏ, nó liền khua tay không cho anh chạm vào.
Đàm Lễ nghe thấy tiếng bước chân yeutruyen.net xuống tầng của cô, ngẩng đầu lên nhìn cô hỏi: “Tỉnh rồi?
“Đây là…?” Thời Sơ Thần bước chậm lại, chỉ chỉ vào đứa bé dưới đất, trong đầu chốc lát liền hiện ra một loạt suy nghĩ, ví dụ như: Đây là của nợ do anh chơi bời trăng hoa, mẹ của đứa bé năm đó quấn gói bỏ đi, bây giờ con phải đi học nên đưa đến đây làm hộ khẩu.
Đàm Lễ biết cô bắt đầu suy nghĩ lung tung, lập tức giải thích: “Con của chị họ, chị ấy có việc nên nhờ anh trông hộ một lúc.”
“Ồ, anh căng thẳng gì vậy.” Thời Sơ Thần bước lên trước, “Vậy cũng không thể trẻ nhỏ nằm trên sàn nhà như thế chứ.”
Kỳ Kỳ chợt cảm thấy bên cạnh lại thêm một người nữa, tiếng khóc yếu dần đi, lật người ngẩng đầu nhìn xem có phải mẹ mình không.
Thời Sơ Thần ngồi xổm xuống, hỏi: “Cháu tên gì thế?”
Kỳ Kỳ vừa nghe thấy giọng nói này, chắc chắn không phải mẹ mình lại quay người đi tiếp tục gào khóc gọi mẹ.
“Chà, đừng khóc nữa, cô đưa cháu đi tìm mẹ nhé có được không?” Thời Sơ Thần nhẹ nhàng vỗ vỗ chiếc bụng căng tròn của cậu bé: “Cô biết mẹ của cháu ở đâu.”
Vừa nghe thấy có thể đi tìm mẹ, Kỳ Kỳ ngồi dậy, đối diện với Thời Sơ Thần.
“Khăn giấy.” Cô bảo Đàm Lễ lấy hộ khăn giấy, rút hai tờ rồi nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt Kỳ Kỳ, “Cháu nói cho cô biết cháu tên gì trước đã.”
“Con…con tên…ji ji*….”
(唧唧: ji1ji1 đồng âm với 奇奇 – Kỳ Kỳ)
“Kê Kê?” Thời Sơ Thần lặp lại lần nữa.
(鸡鸡: ji1ji1 – Kê Kê đồng âm với奇奇 – Kỳ Kỳ)
Đàm Lễ xoa tóc, “Nó tên Kỳ Kỳ.”
Ơ động đất à, đấy là quảng cáo web đang đi lên 😘
“À, Kỳ Kỳ, vậy chúng ta đứng dậy đi tìm mẹ nhé, được không nào?”
Đối diện với bàn tay đang chìa ra trước mặt, Kỳ Kỳ suy nghĩ vài giây, chỉ có thể bắt lấy rồi sau đó đứng dậy.
“Mún baba…” Kỳ Kỳ kéo tay Thời Sơ Thần, ngẩng đầu nhìn cô.
“Muốn bố sao? Được thôi, chúng ta tìm bố.”
“Mún baba…” Kỳ Kỳ lại lặp lại lần nữa.
“Được, tìm baba.”
“Baba!” Kỳ Kỳ thấy Thời Sơ Thần có vẻ nghe không hiểu, chỉ có thể giơ hai tay ra hiệu.
“Hóa ra là muốn bế sao?” Thời Sơ Thần nhìn hiểu tư thế, khom lưng bế nó lên.
Đàm Lễ vừa ôm qua Kỳ Kỳ, cân nặng của cậu bé không hề nhẹ: “Hay là để anh?”
“Biao cậu, biaobiao…..” Kỳ Kỳ ôm chặt lấy Thời Sơ Thần, sợ mình bị Đàm Lễ ôm đi.
“Thằng bé nói gì vậy?” Thời Sơ Thần vẫn chưa thể nào nghe hiểu.
Đàm Lễ thở dài: “Nó nói không muốn cậu.”
“À, không muốn cậu, vậy mợ bế nhé.” Cô dỗ dành Kỳ Kỳ.
Một câu nói khiến cho Đàm Lễ trong thoáng chốc đã quên đi nỗi chua xót bị ghét bỏ vừa rồi.
“Chúng ta đi xem hoạt hình nhé, Kỳ Kỳ muốn xem gì nào?” Thời Sơ Thần mở kênh dành cho thiếu nhi, lướt xem từng cái một.
Lúc đầu Kỳ Kỳ không có phản ứng gì, cho đến khi đến phim “Đội đặc nhiệm siêu đẳng” cậu bé mới vui vẻ kêu hai tiếng: “Đặc nhiệm”.
Kỳ Kỳ bây giờ mới có thể ngồi xem hoạt hình bình thường, Đàm Lễ cảm thấy thế giới dường như yên tĩnh hơn, trước kia anh đã từng sống chung với Kỳ Kỳ nhưng lúc đó Đinh Ý và Lưu Thần đều ở đấy nên Kỳ Kỳ không khóc lóc cáu kỉnh ầm ĩ như hôm nay.
Kỳ Kỳ dường như ỷ lại vào Thời Sơ Thần, cô khẽ động, ánh mắt của cậu bé liền dõi theo. Cô lấy khăn giấy cậu bé cũng sợ cô đi mất, hoàn toàn quên việc nhớ mẹ mình.
“Hình như Kỳ Kỳ rất thích em.”
Thời Sơ Thần cười, “Anh đây là…đang ghen với thằng bé hay là với em?”
Cô không đợi Đàm Lễ trả lời, tiến lại gần hôn lên môi anh.
Khi cô quay đầu nói chuyện với Đàm Lễ, Kỳ Kỳ luôn chăm chú nhìn, thấy cô hôn anh nó bèn giơ tay kéo cô: “Kỳ Kỳ cũng muốn…”
Kỳ Kỳ tay ngắn chân ngắn, vịn vào ghế sô pha đứng lên, kéo khuôn mặt của Thời Sơ Thần qua và trao một nụ hôn ngọt ngào lên khuôn mặt cô.
Đàm Lễ bị một loạt hành động của đứa cháu ngoại mới ba tuổi này làm cho ngây người. Anh tự an ủi bản thân rằng Kỳ Kỳ chỉ mới ba tuổi làm sao có thể có ý nghĩ xấu xa chứ?
Còn Thời Sơ Thần bị hành động vừa rồi của Kỳ KỲ làm cho đỏ mặt. Ngược lại, Kỳ Kỳ thơm xong thì rất thỏa mãn, yên lặng ngồi xuống tiếp tục xem hoạt hình.
Cô quay đầu nhìn Đàm Lễ: “Thằng bé cái gì cũng biết nhỉ…sao bây giờ…đáng yêu quá đi.”
Đàm Lễ một tay ôm eo cô, một tay đưa qua trước mặt cô, giữ cố định đầu của Kỳ Kỳ đang xem hoạt hình để nó không thể quay sang.
“Lúc nãy không còn bây giờ thì thật sự ghen rồi.” Nói xong, anh ấn cô sát vào mình rồi hôn lên môi cô.
Thời Sơ Thần bị hai cậu cháu làm cho dở khóc dở cười.
“Ây…” Cô đẩy đẩy Đàm Lễ, “Ở đây còn có trẻ con đấy.”
Đàm Lễ buông môi cô ra, ghé sát tai cô nói nhỏ: “Tối nay đòi lại gấp đôi.”
Ba giờ chiều Đinh Ý đến đón Kỳ Kỳ, Thời Sơ Thần cùng cậu bé đã ngủ được một giấc rồi.
Thấy có phụ nữ trong nhà đứa em họ trời đánh này khiến Đinh Ý vô cùng ngạc nhiên.
“Chào chị, em tên Thời Sơ Thần.” Cô chủ động chào hỏi Đinh Ý.
“Chào em, chị là chị họ Đàm Lễ, tên Đinh Ý.”
Thời Sơ Thần nói chuyện thì thấy tính tình hoạt bát, cởi mở, Đinh Ý chưa từng gặp Đường Hân nhưng thường xuyên nghe mẹ mình nhắc đến cái tên này, đúng là so với Đường Hân thì Sơ Thần dịu dàng hiểu chuyện hơn nhiều, cũng xứng đôi với Đàm Lễ hơn nữa.
Hiển nhiên, theo truyền thống nhà họ, cô gái này cũng chưa được coi là môn đăng hộ đối với Đàm Lễ.
Nhưng Đinh Ý luôn cảm thấy so với môn đăng hộ đối, hai con người có thể yêu thương nhau mới là tốt nhất.
Tán gẫu vài câu, Đinh Ý bế Kỳ Kỳ chào tạm biệt họ: “Kỳ Kỳ, nói bai bai nào.”
“Bai Bai mợ.” Kỳ Kỳ tự động bỏ qua Đàm Lễ, vẫy vẫy tay chào Thời Sơ Thần.
“Kỳ Kỳ, bai bai.” Thời Sơ Thần mỉm cười chào tạm biệt.
“Dạ, dạ…mợ…” Kỳ Kỳ tiếp tục vẫy tay, nhân tiện còn bĩu bĩu môi.
“Hửm?” Thời Sơ Thần bước đến trước mặt cậu bé.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!