Lúc hai người đi tới nơi, thi hài ông Hàn đã được chuẩn bị sạch sẽ đưa vào nhà quàn trong bệnh viện.
Các con của ông ấy rốt cuộc đã tới đầy đủ.
Hàn Thiết giống như vừa từ xó xỉnh nào chui ra, cả người lờ đờ, gương mặt bầm tím nhiều nơi. Nhìn ông ta bây giờ không thể liên tưởng với hình ảnh bệ vệ của ông tổng giám đốc tập đoàn Hằng Lập một tháng trước. Khi khủng hoảng tài chính của ông ta vừa bắt đầu, cô vợ ngọt ngào bé nhỏ kia đã nhanh chóng cuỗm sạch sẽ số tiền còn lại, đẩy ông ta vào chỗ trốn chui trốn nhủi để tránh chủ nợ.
Hôm nay nghe tin cha mình qua đời, ông ta lập tức liên hệ chủ nợ lớn để được yên ổn quay về đưa tang, với lời hứa sẽ dùng tài sản thừa kế trả cả vốn lẫn lãi cho họ.
Gây kinh ngạc không kém là bà Hàn Lệ.
Mới có một tuần mà nhìn bà ta tiều tụy đến mức suýt chút nữa Hàn Lâm đã không nhận ra. Cũng phải thôi, chỉ trong một tuần mà bao biến cố long trời lở đất đã xảy đến với bà ta, trước kia dù có nằm mơ bà ta cũng chưa từng mơ đến.
Đầu tiên là ông chồng rụt rè ngoan ngoãn mấy mươi năm của bà ta bị phát hiện có nhân tình, một diễn viên hạng C mới hai mươi lăm tuổi.
Hơn một năm nay, Châu Cẩn Văn đã dồn hết mọi tâm sức, dùng các mối quan hệ và quyền thế của nhà vợ để đẩy người tình lên thành một diễn viên có chút danh tiếng gần đây.
Quan trọng hơn hết là cô ta đã mang thai.
Châu Cẩn Văn có ý định giấu diếm, chờ ngày đứa bé được sinh ra và ông ta đủ năng lực sẽ ly dị vợ và kết hôn với cô diễn viên đó.
Hàn Lệ vốn có tác phong làm việc ào ạt không kiêng dè, bà ta đã liên hệ cô diễn viên đó, nhanh chóng cho cô ta một số tiền lớn rồi đích thân dẫn cô ta đi phá thai.
Lúc Châu Cẩn Văn biết được, thì đứa con ông ta trông ngóng mấy mươi năm chỉ còn là một vũng máu loãng.
Người đàn ông bạc nhược, nhẫn nhịn hơn ba mươi năm đã có lần đầu tiên phản kháng. Ông ta muốn ly hôn.
Châu Cẩn Văn thế mà bất chấp tất cả kiên quyết muốn bỏ vợ, từ hôm ấy đã bắt đầu không về nhà, chính thức dọn ra ngoài sống riêng.
Hàn Lệ ban đầu cho rằng ông ta chỉ giận dỗi đôi ba ngày, nhưng khi bản thỏa thuận ly hôn được luật sư gửi tới thì lúc ấy bà ta mới biết sợ, vội vã muốn gặp ông ta để cứu vãn.
Nhưng ai ngờ đâu, người vốn mềm mỏng dễ nhào nặn như Châu Cẩn Văn lần này cứng rắn đến lạ thường. Chẳng những không thay đổi ý định, còn kiện ra tòa đòi chia tài sản.
Cho nên hiện giờ dù Châu Cẩn Văn vẫn xuất hiện với tư cách con rể của chủ tịch Hàn, nhưng tuyệt nhiên không có bất kỳ lời trò chuyện hay an ủi nào dành cho bà Hàn Lệ.
Thế nhưng Hàn Đình mới chính là nhân tố gây bất ngờ nhất.
Cô ta xuất hiện với một gương mặt sưng phù và chiếc mũi vẫn còn mang nẹp.
Vết thương ở nhà họ Hàn tuần trước đúng lý ra đến giờ đã không còn vấn đề gì, nhưng cô ta đã bị vợ của nhân tình cho đàn em tạt chất bẩn ngay tại chỗ làm, còn bị bắt đến một nhà kho nhốt lại.
Bọn côn đồ dùng quyền đấm cước đá không hề thương hương tiếc ngọc, làm chiếc mũi mới đi nắn lại của cô ta gãy lòi cả sụn.
Trong đám người hỗn tạp ấy, vẻ ung dung của Chu Hà Quang trở nên rất chói mắt.
Gã đàn ông ấy sau khi lột bỏ lớp ngụy trang quân tử đã biến thân thành một con người hoàn toàn khác: lạnh lùng, vô cảm và chuyên quyền.
Hắn ta luôn kề cận chăm sóc lấy "người chị" đang khóc lóc sướt mướt của mình, dửng dưng quyết định sẽ tổ chức tang lễ của anh rể với quy mô nhỏ và an táng nhanh chóng.
Những người còn lại không ai phản đối. Dù sao người đi thi thì cũng đã đi rồi, chuyện quan trọng là xử lý tang lễ nhanh chóng để nhận lấy số di sản phần mình.
Cặp chị em Hàn Lệ - Hàn Liệt rất hiếm thấy khi cùng chung ý kiến như lúc này.
Hàn Lâm giương đôi mắt lạnh nhìn đám kền kền đang chực chờ xâu xé người cha - người chồng của chính mình kia, bỗng dưng cảm thấy buồn nôn.
Tang lễ được quyết định vào ngày hôm sau, tổ chức lễ viếng và an táng trong ngày. Mọi việc quyết định xong xuôi, mọi người cũng tản đi nhanh chóng ai về nhà nấy, chỉ còn lại vợ chồng Hàn Lâm cùng người trợ lý riêng của ông Hàn ở lại.
Lễ đường được trang trí bằng những đóa cúc và hoa ly trắng, ánh nến lào xào rung động. Chủ tịch Hàn lúc sinh thời chắc cũng không thể ngờ đoạn đường cuối cùng này của mình lại lạnh lẽo và cô độc đến thế.
Trợ lý nhìn về phía Hàn Lâm, nở nụ cười thân thiện:
- Cháu trưởng thành rất giống mẹ cháu, khi còn bé thì giống Hàn Lập nhiều hơn.
- Chú... biết cháu trông thế nào khi còn bé?
- Ừm, có lẽ cháu và bố mẹ cháu không biết, hàng năm chủ tịch Hàn đều có hồ sơ về gia đình cháu. Cháu sinh ngày nào, sinh nhật đầu tiên của cháu, ngày đầu tiên đến trường,... Ông ấy đều biết rất rõ.
Ông nhìn về hướng chiếc quan tài giữa phòng, thấp giọng than thở.
- Suy cho cùng, chủ tịch cũng chỉ là một ông già bướng bỉnh cố chấp mà thôi. Ông ấy chỉ cần bố cháu chịu nhún nhường một lần, nhưng không thể đợi được. Thế nên, ông ấy đã chịu thỏa hiệp.
Giọng ông mang theo tiếc nuối.
- Hai tuần trước khi bố mẹ cháu xảy ra chuyện, tôi đã đến gặp Hàn Lập để chuyển lời của chủ tịch Hàn. Ông ấy muốn cả nhà cháu dọn về nhà lớn để sống, Hàn Lập cũng có thể từ từ học cách tiếp quản tập đoàn. Nhưng mà, sau đó lại nhận tin bố mẹ cháu gặp nạn, âu cũng là số phận.
- Chú nói, cuối cùng ông cũng gọi bố cháu về?
Người trợ lý già gật đầu. Họ hẹn gặp nhau ở thành phố C, khi hai vợ chồng đang trên đường đến chỗ hẹn thì gặp nạn. Thế nên ông Hàn mới quyết định đón cháu gái về nuôi. Ai ngờ xảy ra câu chuyện mười hai năm về trước.
Ba người không nói chuyện, ngồi bên linh cữu đến hừng đông.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!