Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Sổ Tay Phá Huỷ Cốt Truyện "Mary Sue"


 
Chương 7: Cốt truyện này thật đúng là gạt người mà ( 7 )

Tề Lỗi không hổ là nhân vật đầu gấu nhất lớp ba, ngay cả học sinh lớp sáu còn sợ uy thế của cậu ta. Đối mặt với “tất sát kỹ*”  của Diêu Thiên Thiên ( Chú ý: Nên tưởng tượng nó là các tuyệt chiêu meo meo trong “Bảo bối thần kỳ” ), cậu ta vẫn hiên ngang không hề hấn gì!

*tất sát kỹ: điên cuồng cào cấu


Được rồi, sức lực của một đứa bé bốn tuổi mà thôi, chẳng có một chút xíu áp lực nào đối với Tề Lỗi cả. Cậu ta nhìn đứa bé đang xù lông kia, cánh tay dài duỗi ra, vô cùng xấu xa xách Diêu Thiên Thiên lên. Trọng lượng của bé gái béo không hề nhẹ một chút nào, cổ áo phía sau lại bị cậu ta dùng tay xách lên khiến nó thít chặt lại, hại Diêu Thiên Thiên suýt chút nữa đã tắt thở. Trong lúc giãy giụa cô đã túm được tóc của Tề Lỗi, Tề Lỗi bị đau thả tay ra. Kết quả... Bi kịch.

Lực sát thương của một bé gái bốn tuổi đối với người trưởng thành mà nói thật sự không đáng kể. Người ta ước tính rằng sức mạnh của một đứa bé chẳng khác nào một con thỏ nhỏ. Diêu Thiên Thiên lại không giống vậy, tuy rằng cơ thể của cô là đứa bé bốn tuổi, nhưng tâm trí cô đã là người trưởng thành hơn hai mươi tuổi. Cô biết cách làm thế nào để sử dụng sức lực nhỏ bé tạo ra hiệu quả sát thương lớn nhất! Sau vài lần thăm dò, phát hiện Tề Lỗi không hề phản kháng, cô bắt đầu tấn công vào chỗ yếu. Dù bấy nhiêu đó không nhằm nhò gì đối với Tề Lỗi, nhưng mục đích của cô cũng không đơn giản như vậy. Thấy Tề Lỗi cúi gập người xuống, cô lập tức nhảy lên. Lấy tư thế như nắm lấy cọng cỏ cứu mạng, cô túm lấy tóc của Tề Lỗi!
Thể lực của một đứa trẻ bốn tuổi không có cách nào kéo đứt được nhiều tóc như thế, huống chi còn là tóc ngắn. Nhưng Diêu Thiên Thiên đã tận dụng triệt để các lý thuyết khoa học bao gồm: thể chất, vận động, vật lý và các phương diện khác. Nhờ tác dụng của trọng lực lên cơ thể con người, cô ngoan cố biển đổi sức mạnh chưa đến mười mấy Newton* thành vài trăm Newton có cùng trọng lượng như mình! ( Để biết thêm chi tiết, vui lòng tham khảo nguyên lý: G=mg, trong đó m là khối lượng của béo Thiên Thiên . ) Một lực này đã đủ để nhổ tận gốc mấy cọng tóc ngắn trên đầu Tề Lỗi, không chừa lại một sợi nào!
*Thuyết vạn vật hấp dẫn của Newton.
Sức chịu đựng của Tề Lỗi đúng là vô cùng dẻo dai, đau đớn bậc này mà cậu ta vẫn có thể nhịn được. Chỉ thấy Tề Lỗi ôm đầu, đau đớn ngồi xổm xuống, xoa mạnh trên đầu vài cái, biểu tình trở nên vặn vẹo. Nhưng cậu ta vẫn cố gắng hít thật sâu nhịn xuống tiếng rên rỉ sắp bật ra khỏi miệng!
Diêu Thiên Thiên cũng có chút áy náy khi thấy bộ dạng đau đớn này của cậu ta. Nhưng thua người không thể thua trận, cô làm bộ vui sướng, vô cùng đắc ý thổi nhẹ mấy cọng tóc ở trong lòng bàn tay, sau đó tỏ ra ngại ngùng nói: "Coi như chúng ta hòa nhau."
Tề Lỗi hít sâu một hơi, liếc mắt nhìn qua tấm gương phía đối diện, chỉ thấy một cái đầu trọc lông lốc!
"Chưa hòa được." Cậu bé nhắm mắt, dùng một tay vác Diêu Thiên Thiên vẫn đang cười ngại ngùng lên trên vai. Tiếp đó, cậu phớt lờ sự giãy giụa của bé gái trên lưng, khiêng người nhảy ra bên ngoài cửa sổ.
Vách tường phía sau trường học có một cái lỗ do đám trẻ con nghịch ngợm tạo ra. Nó đã được tu sửa mấy lần nhưng chúng vẫn không ngừng làm hỏng nên nhà trường chỉ có thể mặc kệ. Tề Lỗi vác Diêu Thiên Thiên lên vai, bò ra khỏi lỗ hổng trên vách tường, sau đó chạy ra ngoài. Mặc dù dọc theo đường đi, Diêu Thiên Thiên chưa từng nghĩ đến việc kêu cứu, nhưng tên Tề Lỗi có lòng dạ độc ác kia vẫn che miệng cô lại!

(⊙o⊙)! Không lẽ mình vẫn bị bắt cóc một lần nữa sau khi bị lừa bán không thành sao? Thiếu niên nhỏ họ Tề này, cậu nên suy nghĩ kỹ một chút, bắt cóc là phạm pháp đó!
Tề Lỗi một đường chạy như bay. Sau khi chạy hơn mười phút, cậu đưa Diêu Thiên Thiên vào một căn phòng, sau đó...
Ngày hôm ấy, Diêu Thiên Thiên đã hói đầu về nhà!
Tốc độ cạo trọc đầu của Tề Lỗi quả thực rất nhanh. Cậu ta nhấn Diêu Thiên Thiên ngồi lên trên ghế, cầm bình xịt tóc, xịt lên đầu cô như tưới hoa, sau đó lôi dao cạo ra bắt đầu cạo. Lúc đầu Diêu Thiên Thiên muốn giãy giụa, lại bị Tề Lỗi đè lại: "Kỹ thuật của anh không được tốt cho lắm. Nếu em vùng vẫy lỡ đụng phải nơi nào đó thì anh cũng không chịu trách nhiệm đâu."
Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, Diêu Thiên Thiên lập tức cứng đờ cả người, ngay cả thở cũng không dám, trơ mắt nhìn cái đầu tròn của mình bị Tề Lỗi cạo sạch.
Có loại xuyên sách gạt người như vậy sao? Những nhân vật chính bình thường xuyên sách, không phải bọn họ đều bắt đầu chịu khổ từ năm mười mấy tuổi, độ tuổi đã có năng lực chống cự sao? Không phải các nhân vật chính bình thường khi còn nhỏ thường có người liều chết bảo vệ, mãi đến lúc nhân vật chính có thể chịu được ngược đãi mới bắt đầu tiến triển tới tình tiết ngược sao? Có ai là người xuyên sách trong vòng mười ngày, không chỉ bị bắt cóc mà còn gặp phải cảnh ngược đãi nhi đồng khi mới bốn tuổi sao? ( Lưu ý: Tất cả tuổi tác trong truyện này đều là số chẵn. )
Không logic một chút nào! Chuyện này rất không phù hợp với định luật “bàn tay vàng”!
Không phải vì cô là người xuyên vào bộ “Mary Sue” này nên sẽ dẫn đến hiệu ứng bươm bướm, tất cả những người đàn ông thích nữ chính đều sẽ quay sang thích cô, tất cả hào quang của nữ chính đều sẽ tụ tập trên người cô sao?
Hoặc là do từ lúc cô xuyên vào đây, bộ tiểu thuyết “Mary Sue” trời đánh và máu chó này đã biến thành một bộ “Mary Sue” trời đánh, máu chó và thêm cả ngược đãi nữa? Vì thế muốn dạy dỗ trẻ con thì phải dạy lúc còn sớm, muốn ngược đãi người đọc thì phải ngược đãi từ lúc còn bé sao?
Diêu Thiên Thiên rưng rưng nước mắt nhìn bé gái béo trong gương biến thành bé gái béo đầu trọc. Đầu tròn không bị lồi lên, thực sự rất giống một diễn viên điện ảnh nổi tiếng nào đó, nhưng trông cô còn béo hơn cậu ta mấy lần!
Cuối cùng cũng nhịn được đến lúc Tề Lỗi buông tha cho cô. Diêu Thiên Thiên đang chuẩn bị bùng nổ thì ai ngờ, cậu bé kia đã cầm dao đi ra ngoài, lúc đóng cửa còn không quên bấm khóa, nhốt cô ở bên trong!

Đây là cầm tù trong truyền thuyết sao?
Diêu Thiên Thiên bắt đầu lên kế hoạch chạy trốn… Phương án một: Phá khóa, đòi hỏi phải có kỹ năng chuyên môn. Có thể thấy, dù là trước khi xuyên sách hay sau khi xuyên sách cô đều chưa từng học qua môn học này nên phương án một - loại trừ! Phương án hai: Phá cửa, đòi hỏi phải có sức lực cực kỳ lớn. Xét thấy dù là trước khi xuyên sách hay sau khi xuyên sách cô cũng chưa bao giờ có sức lực lớn đến vậy, nên phương án hai – tiếp tục loại trừ! Phương án ba: Nhảy qua cửa sổ, đòi hỏi một thân thể khỏe mạnh. Với tình hình cơ thể của cô béo lúc này, thật sự không thể đáp ứng yêu cầu cả về chiều cao và cân nặng, nên phương án ba – vẫn tiếp tục loại trừ...
Do những hạn chế về thể chất của bé gái bốn tuổi nên trong vòng hai mươi phút, Diêu Thiên Thiên đã loại trừ hết mười hai phương án. Trong lúc cô đang nghĩ tới phương án thứ mười ba thì cửa phòng đột nhiên mở ra.
Suýt chút nữa Diêu Thiên Thiên đã bị hào quang của ánh chiều tà làm cho mù mắt bởi... một vật cực sáng!
Diêu Thiên Thiên tập trung nhìn vào vật thể sáng lóa kia. Hóa ra là một cái đầu hói tròn hơn, to hơn và sáng hơn cô!
Tề Lỗi sờ đầu mình, lại sờ cái đầu thịt mềm mềm của Diêu Thiên Thiên, cười toe toét nói: "Vậy mới là hòa nhau."
Nói xong, thừa dịp Diêu Thiên Thiên vẫn còn đang sững sờ. Cậu ta tranh thủ sờ đầu, nhéo mặt cô: "Đúng là sờ em vẫn thích hơn."
Diêu Thiên Thiên trừng mắt nhìn cái tay đang tạo nghiệp trên đầu mình, cô rất muốn bắt lấy nó rồi cắn mạnh một cái. Nhưng xét thấy thiếu niên nhỏ tuổi này có bản lĩnh “đả thương địch thủ một ngàn, tự bản thân cũng tổn hại một ngàn”, thế là cô cố gắng nhịn xuống.
"Đi thôi, anh đưa em về nhà." Tề Lỗi vươn tay, nhe răng cười làm lộ ra hai chiếc răng sâu. 


Nhấn Mở Bình Luận