Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Sổ Tay Thuần Phục Chim Hoàng Yến

“Im đi, cô im đi!” Từ nhỏ đến lớn Hạ Sở Sở chưa bao giờ phải chịu chỉ trích nặng nề như vậy. Cô ta mất bình tĩnh muốn phản kích lại nhưng không có ngôn ngữ thích hợp nên chỉ có thể lặp lại, “Cô ghen ghét Tề Nhiên từng yêu tôi, anh ấy yêu tôi hơn cô nên cô mới ghen ghét tôi!”





“Ồ đúng không, người ghen tức chính là tôi sao?” Lưu Sở Họa đứng dậy, “Có có cảm thấy tức không, người đàn ông mình yêu lúc trước, bây giờ đã thành bạn trai của người khác chẳng quan tâm mình nữa, ánh mắt nhìn cô như nhìn một đám ruồi bọ bay loạn. Thật tức nhỉ? Bạn gái anh ấy còn trẻ hơn cô, đẹp hơn cô, thậm chí còn nổi tiếng và được mọi người hoan nghênh hơn cô, tức chết không chứ?”




“Cô đừng quá kiêu ngạo.” Hạ Sở Sở nhịn nước mắt xuống, ánh mắt sắc bén nhìn về phía cô, “Cô rất đắc ý sao? Cô cho rằng Tề Nhiên thực sự yêu cô sao? Nếu anh ấy thật sự yêu cô, thì sẽ không chịu được việc cô thân cận với người đàn ông khác, càng không cần phải nói đến chuyện quay cảnh hôn. Nhớ trước đây lúc tôi và anh ấy ở bên nhau, những lúc tôi nói chuyện với người đàn ông khác anh đều sẽ tức giận. Cho nên, cô còn cảm thấy anh ấy yêu cô sao? Tất cả bây giờ đều là Tề Nhiên cho cô, một khi anh ấy không yêu cô nữa thì cô cái gì cũng…”




“Xem ra tôi nghĩ không sai, quả nhiên cô thật ngu ngốc.” Lưu Sở Họa không thèm để ý mà nở nụ cười, “Cô dùng tình trạng thảm hại bây giờ của mình để khuyên bảo tôi sao? Đừng tưởng tôi ngu ngốc không biết xấu hổ giống cô. Yên tâm, chuyện Tề Nhiên yêu tôi hay không, tôi không cần người khác nói. Tôi sẽ sống tốt hơn cô trăm lần ngàn lần, còn cô cứ trốn trong một góc âm u yên lặng mà ghen ghét đi.”




Lưu Sở Họa không muốn ở đây dây dưa với Hạ Sở Sở, xoay người đi ra ngoài.




Ra khỏi phòng, cô nhẹ nhàng thở phào một hơi, đột nhiên cảm thấy thể xác và tinh thần đều thoải mái hơn. Quả nhiên, ngày thường cô hào phóng như vậy, nhưng đối mặt với loại người này, thật đúng là không thể hào phóng được.




Lưu Sở Họa hơi ghét bỏ mà chép miệng, chỉ cần tưởng tượng đến kiếp trước Tề Nhiên bị người phụ nữ như vậy thu phục, còn liên tiếp thu phục hai lần, cô cảm thấy thiếu gia không chỉ bị mù mà đầu óc cũng không được bình thường đâu.




Lưu Sở Họa ngồi vào trong xe, đầu tiên gọi điện thoại cho Thư Nhã Bình, giả vờ đáng thương nói: “Chị Thư, hôm nay em gặp phải một rắc rối nhỏ.”




“Làm sao vậy?” Thư Nhã Bình ngạc nhiên.






“Lúc trước Hạ Sở Sở tìm em, nói muốn gặp em nói chuyện một chút. Sau đó em đồng ý, cứ tưởng sẽ hòa bình nói chuyện một lần, ai ngờ cô ta nói chuyện thật quá đáng, em nhất thời không nhịn được mới hất một ly nước vào cô ta.” Cô nói thật cẩn thận, “Cô ta còn uy hiếp em, nói muốn vạch trần khuôn mặt thật của em trước phóng viên, em không biết cô ta có thật sự nổi điên nói gì lung tung trước mọi người không, cho nên báo trước với chị Thư một tiếng, miễn cho đến lúc đó cô ta làm cho chúng ta trở tay không kịp.”




Thư Nhã Bình nhíu nhíu mày, trong lòng càng cảm thấy chán ghét Hạ Sở Sở, “Chị biết rồi, em không cần lo lắng, cô ta còn dám gây sự với em thì cứ chuẩn bị thân bại danh liệt đi, em làm tốt việc của mình là được.”




Lưu Sở Họa nhẹ nhàng thở ra, “Cảm ơn chị Thư.”




Trò chuyện thêm vài câu đơn giản về công việc xong, Lưu Sở Họa tắt điện thoại rồi khởi động xe.




Cô có hơi lo lắng về chuyện anh đột nhiên tắt điện thoại.




Ở chung với Tề Nhiên lâu như vậy, cô đã sớm phát hiện tâm lý anh có vấn đề. Có thể cô chưa từng tự mình thấy bệnh chiếm hữu của Tề Nhiên, cho nên cô căn bản không để những lời Hạ Sở Sở nói trong lòng. Tề Nhiên mà cô biết là một người biết kiềm chế cảm xúc, biết suy nghĩ cho cô, một thiếu gia đáng yêu và nỗ lực.




Lưu Sở Họa biết, chuyện tâm lý anh có vấn đề Tề Nhiên càng để ý hơn cô, anh biết đến sự chiếm hữu quá mức của mình, nên anh luôn cố gắng khống chế cảm xúc không nên có của mình, anh thật cẩn thận sợ bị người khác phát hiện và sợ cô bởi vậy mà tức giận.




Nghĩ như vậy, cô cảm thấy mình quả nhiên nên hắt ly nước lên mặt Hạ Sở Sở một lần nữa.




“Tề Nhiên.” Âm thanh của Lưu Sở Họa vang vọng trong căn nhà không có một bóng người, không có một lời đáp lại. Cô nhíu mày lại, lập tức đi lên lầu. “Tề Nhiên, anh ở đâu?”




Phòng sách, phòng ngủ, toàn bộ đều không có bóng dáng của anh. Rõ ràng trước khi cô đi, anh còn khoanh chân ngồi trên sô pha với ánh mắt sáng quắc nhìn cô, bắt cô hứa nhất định phải gọi điện thoại cho anh.




Sắc mặt Lưu Sở Họa trở nên hơi khó coi, cô lấy điện thoại ra gọi cho Tề Nhiên nhưng anh không nghe máy. Cô cũng không gọi tiếp, chỉ gửi một tin nhắn thoại trên wechat, “Về nhanh lên em xào thịt bò cho anh ăn.”




Im lặng hai giây, cô lại gửi thêm một cái, “Tay của em bị thương, thuốc trong nhà hết hạn rồi, lúc anh trở về thì nhớ mua thuốc với băng vải cho em.”




Vừa mới gửi đi không bao lâu Tề Nhiên đã gọi điện thoại cho cô, giọng điệu anh vô cùng nôn nóng, “Tay em làm sao vậy, đi ra ngoài ăn một bữa cơm thôi sao lại bị thương?” Sau đó anh đột nhiên thấp giọng xuống, “Là Hạ Sở Sở làm em bị thương sao?”




Lưu Sở Họa kéo kéo khóe miệng không trả lời anh, “Không phải anh nói hôm nay ở nhà nghỉ ngơi sao? Đi đâu vậy?”




“Đi ra ngoài mua đồ.” Tề Nhiên thản nhiên nói, cảm xúc anh hơi sa sút.




“Vừa nãy em gọi điện thoại sao anh không nghe máy?”




“Anh… Không nghe thấy.”




Lưu Sở Họa nhẹ nhàng cười cười, cũng không muốn cãi cọ với anh, “Vậy anh đi về nhanh lên đi.”




Tề Nhiên vội vàng hỏi: “Vết thương của em…”




“Lừa anh thôi, sao em có thể dễ dàng bị thương như vậy.” Trước khi Tề Nhiên mở miệng trách cứ, cô đã bắt đầu nhẹ giọng làm nũng, “Thiếu gia thật vất vả mới có một ngày rảnh rỗi, em sợ anh lại bận công việc không thể về với em, điện thoại cũng không nghe nên mới nói dối để anh trở về. Đừng giận em nha.”




Tề Nhiên: “… Không giận.”




“Ừm, trở về em làm đồ ăn ngon cho anh ăn.”




Tề Nhiên tắt điện thoại, bốn mắt nhìn nhau với Nguyễn Triết, “Được rồi, cậu không cần trả lời câu hỏi đó ngay bây giờ, tôi đi đây.”




Anh vừa mới đứng lên đã bị Nguyễn Triết nắm lấy cổ tay, “Cậu coi phòng tư vấn tâm lý của tôi là nhà cậu sao, muốn tới thì tới muốn đi thì đi.”




“Không phải tôi đã thanh toán tiền khám bệnh rồi sao?” Anh nói xong cũng không quay đầu lại mà đi ra cửa.




Nguyễn Triết không nhịn được mắng một câu. Người đàn ông này đúng là trở mặt, một giây trước còn “Tôi nên làm gì bây giờ, cậu phải giúp tôi”, một giây sau thì “Vấn đề này cậu không cần trả lời”, làm anh ta thật tổn thương.




Thời điểm Tề Nhiên về đến nhà, Lưu Sở Họa mới vừa làm xong một đĩa thịt bò cay, nghe thấy âm thanh thì quay đầu nhìn thoáng qua, “Lại đây rửa tay đi.”




Bước chân Tề Nhiên hơi dừng lại, anh mím môi đi đến phía sau ôm lấy eo cô, cúi đầu ngửi tóc cô, cằm nhẹ nhàng cọ lên vai cô, giống như một chú chó đang làm nũng.




Lưu Sở Họa nâng tay lên sờ sờ đầu anh, “Buồn lắm sao?”




Tề Nhiên im lặng không nói lời nào.




“Đừng buồn nữa, quá khứ anh đối xử với cô ta như thế nào là chuyện của cô ta, anh chỉ cần biết rằng, em vĩnh viễn luôn coi anh như thiếu gia nhỏ là được rồi.”




“Anh không thèm để ý cái này!” Anh đột nhiên kích động lên, “Anh không buồn vì cô ta.”




“Không phải sao?” Lưu Sở Họa nhướng mày, “Em còn tưởng rằng nghe được mối tình đầu coi mình như ma quỷ nên anh mới đau buồn!”




“Không phải như thế.” Anh đứng thẳng người lên bắt lấy bả vai Lưu Sở Họa xoay lại đây, nhìn thẳng vào mắt cô, “Em biết đấy, anh sẽ không khổ sở vì cô ta.”




Đáy mắt Lưu Sở Họa mang theo ý cười dịu dàng, “Ừm, em biết.”




“Vậy em…”




“Nói thật ra.” Cô đột nhiên ngửa đầu, biểu cảm thật chờ mong, “Chứng chiếm hữu gì đó, nghĩ lại còn rất có cảm giác.”
Nhấn Mở Bình Luận