Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Sốc! Hotboy Nhà Nghèo Là Papa Của Bé

Giang Nhược Kiều bừng bừng hứng thú đi dạo phố, có điều cuối cùng cô cũng chẳng muốn mua gì… Dù sao thì trước đó mới qua ngày 11 tháng 11 và ngày 12 tháng 12, trước nữa lại là mùa sắm tết, cô đã mua rất nhiều mỹ phẩm dưỡng da, cũng đủ để dùng tới cuối năm sau, mua thêm nữa cũng chẳng để làm gì. Đồ trang điểm lại càng không cần mua, màu của mấy hãng son gần đây đều không hợp ý cô lắm, mà cô lại vừa từ bỏ việc trang điểm, thế nên đị dạo một vòng cô cũng chẳng mua gì.
 
Lục Dĩ Thành đi tới đi lui với cô, thấy cô chốc chốc lại xịt nước hoa lên cổ tay ngửi nhưng không mua.
 
Dùng tăm bông đánh thử son môi qua tấm gương dạ quang, mím môi thật xinh đẹp nhưng cũng không mua.
 
Sau đó lại dùng đầu ngón tay tán đều phấn má, nhưng vẫn chẳng mua.
 
Lục Dĩ Thành: “?”
 
Anh đã thò tay vào túi lấy điện thoại ra chuẩn bị thanh toán rất nhiều lần nhưng cô lại xoay người đi.
 
Cứ vài lần như vậy, cuối cùng Lục Dĩ Thành không nén nổi tò mò, hỏi: “Không có thứ em thích à?”
 
Đi dạo lâu như thế, chẳng lẽ lại không thích gì?
 
Giang Nhược Kiều lắc đầu: “Chưa ưng cái nào ạ.”
 
Lục Dĩ Thành: “...”
 
Giang Nhược Kiều liếc nhìn anh: “Anh chê em đi lâu quá đấy à?”
 
“Không. không. không.” Lục Dĩ Thành cực kỳ biết điều đáp: “Anh chỉ thấy nên mua chút đồ.”
 
Giang Nhược Kiều: “Đi dạo phố thì dạo là chính. Em thích kiểu đi dạo không có mục đích gì như vậy.”
 
Chỉ có kiểu đi dạo không có mục đích như vậy mới thật sự nhẹ nhàng thoải mái.
 
Lục Dĩ Thành cực kỳ tâm đắc: “Đúng là có lý.”
 
“Giờ vẫn sớm.” Lục Dĩ Thành nhìn đồng hồ: “Em muốn đi xem quần áo hay giày không?”
 
Giang Nhược Kiều quả quyết từ chối: “Em không.”
 
Lục Dĩ Thành âu sầu nhìn cô.
 
“Đi dạo phố với anh không nhận được ý kiến và nhận xét thật sự.” Giang Nhược Kiều liếc anh: “Anh với Tư Nghiên đều như nhau, đi dạo phố với hai người, hai người cứ như một cái máy đọc ý, ngoại trừ ‘đẹp’ ra thì chẳng có từ nào khác.”
 
Lục Dĩ Thành dừng một lát: “Em có từng nghĩ đó là một nhận xét thật lòng không?”
 
Anh nói rất nghiêm túc.
 
Giang Nhược Kiều vốn định kìm nén, nghe vậy lập tức không chịu được nữa, giơ tay đánh anh: “Miệng lưỡi anh trơn tru như vậy từ bao giờ thế?”
 
Lục Dĩ Thành chẳng hiểu sao lại bị ăn đánh, anh sửng sốt, sau đó sờ mũi: “Anh nói thật mà.”
 

Sau khi thật sự yêu đương, Giang Nhược Kiều phát hiện những lo lắng trước kia của cô đều thừa thãi.
 
Cứ tưởng anh sẽ chậm chạp, kiệm lời, nhưng đâu phải.
 
Ví dụ như lúc này đây…
 
Giang Nhược Kiều cúi đầu nhìn bàn tay đang được anh nắm lấy, không khỏi nhếch khóe môi.
 
Quả nhiên anh chàng này không phải tên ngốc.
 
Sao tên ngốc có thể biết nắm tay cô khi cô không chú ý chứ.
 
Hay tay đan vào nhau, Lục Dĩ Thành đi phía trước, nắm lấy tay cô.
 
Thế nên Giang Nhược Kiều không thể nhìn thấy vẻ mặt căng thẳng của Lục Dĩ Thành.
 
Anh cũng chẳng biết mình lấy đâu ra dũng khí, cứ như thể bị thứ gì đó điều khiển, tới khi anh phản ứng lại thì đã nắm lấy tay cô.
 
Đương nhiên Lục Dĩ Thành đã chuẩn bị tâm lý vô số lần trong lúc Giang Nhược Kiều không thấy.
 
Nhưng một lần lạ, hai lần quen, ngày đầu tiên yêu nhau đã đạt được thành tựu nắm tay, hơn nữa có thể dự đoán, bắt đầu từ ngày mai động tác này của anh sẽ càng thêm thành thạo.
 
Cuối cùng, Giang Nhược Kiều mua một bộ lego cho Lục Tư Nghiên, Lục Dĩ Thành trả tiền.
 
Lúc Lục Dĩ Thành cầm theo hộp lego ra ngoài còn nói: “Hôm nay đi dạo phố là để mua đồ cho em mà.”
 
Giang Nhược Kiều: “Chín bỏ làm mười đi, mua cho con trai cũng là mua cho em mà.”
 
Lục Dĩ Thành bật cười: “Cũng phải.”
 
“Có phải em là người mẹ tốt không?” Giang Nhược Kiều bị cảm động bởi chính mình, đi dạo lâu như thế, rõ ràng có người muốn vung tiền cho cô mua sắm, thế mà cô lại chẳng mua gì cho mình, chỉ mua đồ chơi cho con trai. Cô phải tự phát cho mình một bài mang tên “Người mẹ tốt của tôi” mới được.
 
Lục Dĩ Thành nắm chặt tay cô: “Người mẹ tốt 96 điểm.”
 
Giang Nhược Kiều còn muốn chất vấn anh vì sao lại thiếu bốn điểm thì anh đã bổ sung một câu: “Giang Nhược Kiều một trăm điểm.”
 
Giang Nhược Kiều sững sờ.
 
Hình như yêu đương sẽ khiến trái tim con người ta trở nên mềm mại.
 
Bởi vì trong lòng có một người đúng không? Cô thừa nhận, cô bị những lời này của Lục Dĩ Thành làm cho rung động.
 
Những lời này êm tai hơn nhiều so với “em đẹp lắm” “anh rất thích em” “em đẹp nhất”.
 
Là người mẹ 96 điểm.

 
Nhưng Giang Nhược Kiều thì một trăm điểm.
 
Cô luôn cảm thấy, có lẽ người hiểu cảm giác của cô nhất trên đời này chính là Lục Dĩ Thành. Bởi vì họ có chung cảnh ngộ, còn cùng nhau trải qua một sự việc mà có khả năng hầu hết mọi người trên thế giới này đều sẽ không trải qua.
 
Giang Nhược Kiều, cô thật may mắn.
 
Vậy mà gặp được một người như Lục Dĩ Thành.
 
 
 
 
 
Vì nốt nhạc đệm rất nhỏ ấy, Giang Nhược Kiều lại phá lệ vì Lục Dĩ Thành một lần nữa, khi đặt vé xe về thành phố Khê ăn tết, cô đã hỏi ý kiến anh và mua thêm một vé cho anh. Cô cũng không phải là kiểu người lặng lẽ làm gì đó cho đối phương, cô đã nói rất nhiều lần bên tai Lục Dĩ Thành: “Lục Dĩ Thành, anh chính là bạn trai đầu tiên em đưa về nhà ăn tết đấy.”
 
Tuy không phải người bạn trai đầu tiên của cô, nhưng chắc chắn là người bạn trai được cô phá lệ rất nhiều lần.
 
Lục Dĩ Thành phối hợp với cô, thành khẩn gật đầu: “Đúng vậy, anh thật sự rất lấy làm vinh hạnh.”
 
Đương nhiên không phải chỉ vì vậy mà cô đưa Lục Dĩ Thành về nhà ăn tết, ông bà ngoại đã nói với cô rất nhiều lần, bảo là vì Tư Nghiên nên đưa Lục Dĩ Thành về nhà ăn tết. Lần nào Giang Nhược Kiều cũng không đáp, ngay cả việc mua vé cho Lục Dĩ Thành cô cũng không nói, chính là muốn lặng lẽ tặng cho họ một niềm vui bất ngờ.
 
Cũng may có rất nhiều tàu từ Bắc Kinh tới thành phố Khê, dù họ đi trúng đợt cao điểm mùa tết cũng vẫn mua được vé.
 
Tổng cộng hơn năm giờ ngồi xe.
 
Sau đó Giang Nhược Kiều trực tiếp dựa vào vai Lục Dĩ Thành, Lục Dĩ Thành cảm giác bả vai trĩu xuống, anh nghiêng đầu nhìn, bắt gặp ánh mắt cô.
 
“Sao thế?” Giang Nhược Kiều cố ý kiêu ngạo hỏi: “Không được dựa à?”
 
Lục Dĩ Thành cười: “Đương nhiên là được.”
 
Anh chỉ là nghĩ tới chuyện ở rạp chiếu phim hôm ấy.
 
Khi đó là tháng mười, giờ đã là tháng hai.
 
Chưa tới nửa năm mà đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, có lẽ lúc ấy anh không ngờ tới có một ngày cô sẽ tựa vào bờ vai anh trong lúc hoàn toàn tỉnh táo như vậy.
 
Hiển nhiên, Giang Nhược Kiều cũng nghĩ tới ngày đó, cô gặng hỏi anh: “Rốt cuộc hôm ấy em dựa vào vai anh bao lâu thế?”
 
“Bảy mươi phút.” Lục Dĩ Thành trả lời.
 
Giang Nhược Kiều kéo dài âm điệu: “Nhớ rõ thế, chắc không phải từ lúc em dựa vào vai anh thì anh đã bắt đầu tính giờ luôn đấy chứ? Phải chăng trong lòng anh nghĩ, Giang Nhược Kiều sao thế nhỉ, sao mãi không dậy…”

 
Lục Dĩ Thành bất đắc dĩ đáp: “Không đâu.”
 
“Thế anh đang nghĩ gì?” Giang Nhược Kiều hỏi.
 
“Anh chẳng nghĩ gì cả.” Lục Dĩ Thành trả lời.
 
“Trả lời cho có à!”
 
Khuôn mặt ôn hòa của Lục Dĩ Thành tràn đầy nụ cười bất đắc dĩ.
 
Đúng là không nghĩ gì cả, đầu óc trống rỗng. Đó là khoảng thời gian trống rỗng dài nhất kể từ khi ký ức của anh được hình thành, ngoại trừ lúc ngủ.
 
Khi họ tới thành phố Khê trời đã sẩm tối.
 
Những người về quê ăn tết ngày một nhiều, qua tình trạng tắc khắp trục đường chính, có thể thấy thành phố Khê náo nhiệt hơn nhiều so với trước đây.
 
Từ lúc Giang Nhược Kiều lên xe cho tới khi xuống xe, ông bà ngoại và Tư Nghiên thay phiên nhau gọi tới rất nhiều lần.
 
Giang Nhược Kiều không cho Lục Dĩ Thành lên tiếng, thế nên ông bà ngoại và Tư Nghiên không biết cô đưa Lục Dĩ Thành về cùng.
 
Lục Dĩ Thành có chút thấp thỏm: “Em chắc chắn là niềm vui bất ngờ, chứ không phải ngỡ ngàng sợ hãi chứ?”
 
Giang Nhược Kiều bất mãn: “Đã giấu suốt dọc đường rồi, thêm một lúc nữa thì đã làm sao?”
 
Một tay Lục Dĩ Thành kéo hành lý của cô, một tay cầm quà tết, Giang Nhược Kiều thì chỉ xách một cái túi. Trong sân còn có mấy đứa trẻ đang nghịch pháo, Lục Dĩ Thành chẳng còn tay nào trống để mà nắm tay Giang Nhược Kiều, thế nên anh chỉ có thể cẩn thận che chở cho cô đi vào tòa chung cư.
 
Hai người lên lầu.
 
Đứng trước cửa, Lục Dĩ Thành lại có cảm giác “sợ sệt khi về quê”.
 
Giang Nhược Kiều vừa định vươn tay ra gõ cửa thì anh vội gọi cô lại, đột nhiên thấp giọng nói: “Đừng, đợi đã.”
 
“Đợi cái gì?”
 
Lục Dĩ Thành hít sâu vài hơi: “Chờ anh bình ổn tâm trạng chút đã, không lâu đâu, nửa phút là xong ngay.”
 
Giang Nhược Kiều ung dung nhìn anh.
 
Chỉ thấy anh hít sâu một hơi, sau đó lại chầm chậm thở ra.
 
Giang Nhược Kiều phì cười, làm loạn tiết tấu của Lục Dĩ Thành, anh nhìn về phía cô.
 
Giang Nhược Kiều cũng thấp giọng nói với anh: “Anh biết em nghĩ tới gì không? Em nghĩ tới phương pháp thở Lamaze.”
 
Lục Dĩ Thành: “Đó là cái gì?”
 
Giang Nhược Kiều: “Anh tự tra mà xem~”
 
“Được rồi, được rồi, cũng không phải người ngoài, chẳng có gì phải sợ sất, không cần căng thẳng như vậy.” Giang Nhược Kiều nói xong bèn xoay người gõ cửa, Lục Dĩ Thành muốn ngăn cô nhưng không kịp, vì đứng ở ngoài đã có thể nghe được tiếng bước chân dồn dập đang đi về phía cửa.
 
Lục Dĩ Thành và Giang Nhược Kiều đều nghe ra, đó là Lục Tư Nghiên.

 
Giang Nhược Kiều dứt khoát đưa chiếc túi trong tay cho Lục Dĩ Thành.
 
Ngay khi cửa mở ra, một viên đạn pháo nhỏ sà vào lòng Giang Nhược Kiều, cô tiện đà ôm lấy cậu nhóc, hai người quấn quýt ôm hôn.
 
“Mẹ ơi! Con nhớ mẹ chết mất!”
 
“Mẹ cũng nhớ con lắm!”
 
Bà ngoại nghe thấy tiếng bèn đi tới, thấy cháu gái và cả Lục Dĩ Thành.
 
Vẻ mặt Lục Dĩ Thành xấu hổ: “Bà ngoại, làm phiền bà và ông ngoại rồi ạ, chúc ông bà năm mới vui vẻ ạ.”
 
“Thằng nhóc này, còn chưa tới ba mươi mà!” Bà ngoại mừng rỡ nói.
 
Lúc này Lục Tư Nghiên mới chú ý tới Lục Dĩ Thành, bất ngờ hô một tiếng: “Ba!”
 
Cậu nhóc nhào vào lòng Lục Dĩ Thành, anh bế con trai lên ước chừng: “Nặng rồi.”
 
Bà ngoại nhìn Giang Nhược Kiều với ánh mắt sâu xa.
 
Bấy giờ Giang Nhược Kiều lại hơi ngượng ngùng, nghiêng người đi lấy khăn quàng cổ.
 
Rõ quá rồi còn gì, bà ngoại đi vào nhà bước vào phòng bếp, nói với ông bạn già đang xào rau: “Ông Kiều, ông mau đi mua ít món hầm về đi, cháu rể quý tới rồi.”
 
Ông ngoại: “???”
 
Ông ngoại đeo tạp dề, trong tay vẫn cầm nồi, chạy từ trong bếp ra thì thấy Lục Dĩ Thành đang thay dép lê.
 
Lục Dĩ Thành lập tức đứng thẳng người, cúi người thật sâu: “Con chào ông ngoại, quấy rầy ông bà ăn tết rồi ạ.”
 
Rõ ràng trên mặt ông ngoại có ý cười, nhưng miệng lại lẩm bẩm: “Rể quý cái nỗi gì, rõ ràng là heo tới nhà!”
 
Giang Nhược Kiều và Lục Dĩ Thành giúp đỡ bưng đồ ăn.
 
Giang Nhược Kiều thấy trên bàn có món xôi bát bảo mà mình thích, cố ý lấy thìa xúc một miếng, nhìn thoáng qua xung quanh không thấy ai mới vội vàng đưa tới miệng Lục Dĩ Thành: “Nếm thử đi, bà ngoại em nấu xôi bát bảo ngon tuyệt.”
 
Lục Dĩ Thành há miệng.
 
Còn chưa kịp cảm nhận vị ngọt đã nghe thấy tiếng hét chói tai truyền tới từ cửa nhà vệ sinh.
 
Lục Tư Nghiên vội vã đi từ nhà vệ sinh ra thì chứng kiến cảnh ấy.
 
“A! Chuyện gì thế này?” Lục Tư Nghiên còn tưởng mình nhìn nhầm, dùng đôi tay mập mạp dụi mắt: “Mẹ đang bón đồ ăn cho ba!”
 
Đã xảy ra chuyện gì mà cậu không biết thế?
 
Chuyện gì thế này?
 
Không phải trước kia mẹ mới đút cho ba ăn à, sao mẹ lúc trẻ bây giờ cũng đút cho ba ăn thế?

Nhấn Mở Bình Luận