Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Sốc! Hotboy Nhà Nghèo Là Papa Của Bé

Suốt cả buổi chiều, dưới sự đồng tâm hiệp lực của Giang Nhược Kiều và Lục Dĩ Thành, cuối cùng hai người cũng đã đưa được Lục Tư Nghiên ngồi lên ngai vàng đứng nhì lớp.
 
Mặc dù chỉ cách hạng nhất có mấy chục đóa hoa hồng nhưng bọn họ đã làm hết những nhiệm vụ cần làm, chỉ đành kiên nhẫn chờ đến ngày mai. Giang Nhược Kiều vẫn chưa thỏa mãn, có thể do đây là lần đầu tiên cô tiếp xúc với ứng dụng của nhà trẻ thế này nên cô thấy giúp Tư Nghiên làm nhiệm vụ giành hoa hồng như bây giờ thú vị hơn lướt Weibo lướt mạng mua đồ nhiều~
 
Giang Nhược Kiều nhắn tin cho Lục Dĩ Thành: [Ngày mai phải cố gắng hơn nữa!]
 
Lục Dĩ Thành dở khóc dở cười, mãi đến lúc này anh mới khám phá thêm được khía cạnh khác của cô.
 
Một khía cạnh hoạt bát và sống động hơn.
 
Chiều nay có cuộc họp bên hội sinh viên nên Giang Nhược Kiều bung dù che nắng qua đó.
 
Và rồi Giang Nhược Kiều nhìn thấy Vương Kiếm Phong.
 
Cô không quen biết gì với Vương Kiếm Phong nhưng dù gì cũng đều là thành viên của hội sinh viên nên cả đám thường đi ăn với nhau. Tiếp xúc một thời gian, cô cũng hiểu biết đôi điều về anh ta.
 
Chỉ cần một câu là đã hình dung được con người Vương Kiếm Phong: Một người trải nhiều sự đời nhưng không vì thế mà để thế giới vấy bẩn mình.
 
Giang Nhược Kiều ung dung mỉm cười với Vương Kiếm Phong thay cho lời chào hỏi.
 
Vương Kiếm Phong thì lại vừa mừng vừa thấp thỏm không yên.
 
Anh ta cứ đinh ninh khi Giang Nhược Kiều gặp mình chắc chắn sẽ xem anh ta như không khí vì chuyện Tưởng Diên. Dù gì anh ta cũng là bạn cùng phòng kiêm bạn chí cốt của Tưởng Diên.
 
Vương Kiếm Phong vội vàng cười lại với Giang Nhược Kiều.
 
Sau khi ngồi xuống, Vương Kiếm Phong mới muộn màng nghĩ: ...Mặc dù Giang Nhược Kiều và Tưởng Diên chia tay nhau là chuyện chắc chắn nhưng sếp Lục đang theo đuổi cô...
 
Đừng nói là vì có mối quan hệ này nên Giang Nhược Kiều mới tỏ ra hòa nhã với anh ta đấy nhé?
 
Bình thường hội sinh viên rất nhiều việc, may mà mỗi năm đều đón tân sinh viên nhập học, có thêm người vào nên việc của Giang Nhược Kiều cũng không tính là nhiều. Gần năm giờ chiều, cuộc họp kết thúc, hội trưởng và hội phó đi rồi thì những người còn lại mới vươn vai thả lỏng.
 
Giang Nhược Kiều hẹn ăn tối với một đàn chị ngành Hóa học.
 

Đàn chị này học chung trường cấp ba với cô nên mặc dù không học cùng ngành nhưng cô thích gọi cô ấy là đàn chị hơn là chị khóa trên, cô thấy như vậy sẽ gần gũi hơn.
 
Năm xưa đàn chị cũng nổi tiếng là học siêu giỏi, khi đó đàn chị học lớp mười hai, còn cô mới lớp mười.
 
Lúc Giang Nhược Kiều lên lớp mười một thì đàn chị đã đỗ vào trường đại học A, hơn thế ảnh của đàn chị còn được dán trong tủ kính trước tòa nhà giảng dạy, mỗi lần Giang Nhược Kiều đi ngang qua đều dừng lại ngắm nghía. Trong hai năm ấy, đàn chị chính là mục tiêu của cô. Thật ra lúc học cấp ba, Giang Nhược Kiều cũng từng phải đối mặt với rất nhiều cám dỗ. Dù sao cô cũng đang tuổi mới biết yêu, con trai tài giỏi trong trường theo đuổi cô xếp hàng dài, nhưng mỗi lần cô hơi dao động đều đến tủ kính ngắm ảnh đàn chị.
 
Không có điều gì quan trọng hơn tương lai của bản thân, bất cứ kẻ nào cũng không thể ngăn cản đôi chân ta tiến bước.
 
Về sau, cô cũng đậu vào đại học A, được dán ảnh trong tủ kính cùng với ảnh của đàn chị, trở thành học sinh tốt nghiệp cấp ba loại xuất sắc.
 
Hiện giờ cô là sinh viên đại học năm ba, còn đàn chị đang học cao học năm thứ nhất.
 
Hai người đậu cùng một trường, lại từng học chung trường nên hai năm qua mối quan hệ giữa hai người vô cùng khăng khít.
 
Hai người chạm mặt nhau ở cửa căn tin.
 
Đàn chị nắm tay Giang Nhược Kiều kéo cô lên tầng trên của căn tin một cách thân mật. Đang là giờ cơm nên căn tin đông nghịt người. Sau khi gọi món mình muốn ăn, họ tìm một góc yên tĩnh ngồi xuống, bấy giờ đàn chị mới hỏi: "Chị nghe nói em chia tay với bạn trai à?"
 
Giang Nhược Kiều chưa kịp trả lời.
 
Thì đàn chị đã vỗ trán một cái: "Xem chị nói linh tinh chưa kìa, đã chia tay thì là bạn trai cũ rồi chứ bạn trai gì nữa."
 
Giang Nhược Kiều cười tủm tỉm: "Đúng là bạn trai cũ ạ."
 
Đàn chị thở phào nhẹ nhõm: "Xem ra chuyện trên diễn đàn không phải đồn thổi rồi. Được rồi, chị cũng không hỏi về cậu ta nữa, nếu đã là bạn trai cũ thì thành người dưng nước lã rồi, cậu ta có ra sao cũng chẳng liên quan gì tới em."
 
"Là vậy đó chị." Giang Nhược Kiều cười: "Thật ra em sợ người khác hỏi vì sao em và anh ta chia tay lắm. Em nghĩ..." Cô ngập ngừng: "Cái gì đã qua rồi thì nhắc lại làm gì."
 
Đàn chị gật đầu: "Giỏi lắm, em vẫn luôn chuyện gì ra chuyện đó như thế."
 
Đoạn cô ấy im lặng, trông như muốn nói gì đó nhưng lại chẳng thốt ra được.
 
Giang Nhược Kiều tò mò vì sao cô ấy lại như vậy: "Chị sao thế?"

 
"À, trên diễn đàn nói Lục Dĩ Thành đang theo đuổi em đó mà." Đàn chị nhìn cô: "Chuyện đó có thật không?"
 
Giang Nhược Kiều cũng không biết nên trả lời câu hỏi này thế nào, cô ấp úng cả buổi mới cất lời: "Cũng không hẳn là theo đuổi, chẳng qua là do có một số chuyện nên bọn em buộc phải trao đổi tiếp xúc với nhau thôi."
 
Đàn chị bật cười: "Thế là theo đuổi rồi còn gì? Mà cũng chẳng sao. Nhược Kiều, em là một cô gái cực kỳ giỏi giang, ai thích em hay theo đuổi em chị cũng không lấy làm lạ đâu, vì em xứng đáng mà."
 
Giang Nhược Kiều cúi đầu cười.
 
"Thật ra chị thấy cậu nhóc đó cũng được phết." Đàn chị vừa trộn cơm vừa nói: "Ngành bọn chị có cô bé đó đang là sinh viên năm hai. Chị nghe cô bé đó nói có một lần nó đi xe buýt gặp chuyện không hay, đúng lúc Lục Dĩ Thành cũng đang ở trên chuyến xe đó. Mấy người trên xe chỉ biết ngồi nhìn, chỉ có cậu ấy là đứng dậy giúp con bé. Là một cậu bạn rất chính nghĩa đấy. Lục Dĩ Thành vừa đẹp trai vừa tốt bụng nên cô bé đó phải lòng cậu ấy ngay, theo đuổi cậu ấy một thời gian rất dài. Mặc dù cậu chàng hiền lành nhưng lại biết vạch rõ giới hạn, sau này cậu ấy nói chuyện với con bé, con bé không còn theo đuổi cậu ấy nữa.”
 
Giang Nhược Kiều ngẩn người.
 
Không phải trước đây cô chưa từng nghe người khác kể về Lục Dĩ Thành.
 
Nhưng khi đó cô là người ngoài cuộc, chẳng hứng thú gì với sự tích về Lục Dĩ Thành. Bây giờ có thể là do thân phận của cô đã khác nên lúc nghe được chuyện này, cô kìm lòng không đặng tưởng tượng ra cảnh anh đã giúp người khác trên xe buýt thế nào, rồi từ chối sự theo đuổi của người khác một cách nhã nhặn, lịch sự nhưng không kém phần kiên quyết, thong dong ra sao.
 
Từ lời nói đến cử chỉ đều rõ ràng như thế.
 
Giang Nhược Kiều nghiêm túc lắng nghe.
 
Đàn chị đổi chủ đề: “A, em đừng hiểu lầm, cô bé cùng ngành chị này cũng tốt lắm, nó chắc chắn Lục Dĩ Thành không có người yêu nên mới theo đuổi cậu ấy.”
 
Giang Nhược Kiều mỉm cười: “Giờ cậu ấy cũng chưa có người yêu đâu ạ.”
 
“Chưa chắc.” Đàn chị phán một câu: “Dù sao thì mùa hè này em ấy cũng đã thoát kiếp độc thân rồi, tình cảm với bạn trai cũng ổn định nữa.”
 
Giang Nhược Kiều: “...”
 
Hừm, sao cô thấy có gì đó sai sai thế nhỉ?
 
Trong lúc Giang Nhược Kiều trò chuyện với đàn chị, Lục Dĩ Thành vừa nấu ăn cho Lục Tư Nghiên xong, người ngợm dính đầy mùi khói dầu. Anh vào nhà vệ sinh, vừa mở vòi nước định rửa mặt thì điện thoại rung lên. Lục Dĩ Thành lưỡng lự một lúc, lo lắng là Giang Nhược Kiều nhắn tin cho mình nên đóng vòi nước cẩn thận lấy điện thoại ra khỏi túi. Anh nhấn sáng màn hình, thấy bên trên thông báo có tin nhắn của Vương Kiếm Phong.

 
Lục Dĩ Thành cũng chẳng biết mình nên thở phào hay thất vọng nữa.
 
Anh mở khóa màn hình, chuyển tới giao diện Wechat.
 
Tin nhắn của Vương Kiếm Phong thoáng chốc đập vào mắt anh: [Lão Lục, một ngày trời mới liên lạc được với cậu đấy. Có phải cậu đang theo đuổi Giang Nhược Kiều thật không đó?]
 
Lục Dĩ Thành tắt điện thoại cái rụp.
 
Anh đặt điện thoại lên kệ rồi mở vòi nước, hai tay vốc nước tát lên mặt. Có thể là do anh hơi vội nên dính chút nước lên tóc. Lục Dĩ Thành đóng vòi nước, hơi ngẩng đầu lên nhìn bản thân trong gương.
 
Anh lau mặt qua loa, sau khi lau tay, anh lơ đãng liếc mắt về phía sữa rửa mặt dành cho nam trên bồn rửa tay.
 
Lục Dĩ Thành cầm điện thoại ở bên cạnh lên, mở khóa màn hình rồi nhấn vào tin nhắn, nhìn nó một cách chăm chú rồi nghiêm túc trả lời: [Phải.]
 
Vương Kiếm Phong đáp ngay: [...]
 
Lục Dĩ Thành cụp mắt nhìn nó.
 
Vài giây sau, Vương Kiếm Phong gửi thêm một tin nữa: [Cố lên nhé người anh em!]
 
Mặc dù tâm trạng Vương Kiếm Phong rối như tơ vò nhưng xét từ góc độ khách quan thì anh ta không thấy Lục Dĩ Thành làm gì sai.
 
Lục Dĩ Thành có nhúng tay vào chuyện tình cảm của Tưởng Diên và Giang Nhược Kiều không? Anh ta không hỏi lấy một câu nào là vì tin tưởng vào nhân cách của bạn mình. Bất kì kẻ nào cũng có thể làm vậy, chỉ có Lục Dĩ Thành là không.
 
Thế là bọn Vương Kiếm Phong tưởng tượng có lẽ là Lục Dĩ Thành đã thích Giang Nhược Kiều từ lâu nhưng anh không làm gì, cũng không nói ra.
 
Cho đến khi Giang Nhược Kiều và cắt đứt hoàn toàn với Tưởng Diên, Lục Dĩ Thành mới lấy hết can đảm theo đuổi tình yêu đích thực của mình.
 
Vậy thì có trách anh được không? Đương nhiên là không. Chỉ vì... chỉ vì tình yêu Lục Dĩ Thành dành cho Giang Nhược Kiều quá lớn mà thôi.
 
Đương nhiên người làm bạn như anh ta phải cổ vũ anh em của mình rồi.
 
Cơ mà...
 
Lỡ một ngày nào đó Giang Nhược Kiều tới chơi với cả phòng họ, thậm chí là dự buổi họp lớp với tư cách là bạn gái của Lục Dĩ Thành thì sao? Vương Kiếm Phong chống cằm suy ngẫm về vấn đề này, lúc đó phải làm sao đây?
 
Mệt quá đi!
 

Buổi tối, sau khi tám chuyện hóng hớt với ba người bạn cùng phòng, Giang Nhược Kiều dần chìm vào giấc ngủ.
 
Cô lại mơ thấy một giấc mơ, trong mơ cô đứng ở góc nhìn thứ ba nhìn tất cả mọi chuyện diễn ra, không hề tham gia vào một chi tiết nào.
 
Dưới cơn mưa tầm tã, một người phụ nữ trẻ tuổi ôm hai vai đứng dưới mái hiên trong bất lực.
 
Nước bắn tới từng giọt làm ướt váy cô ấy, làm ướt cả tóc của cô ấy.
 
Vẻ mặt cô ấy tràn ngập sự bàng hoàng và mờ mịt, lệ lăn dài trên má nhưng chủ nhân của nó còn chẳng biết.
 
Giang Nhược Kiều thấy, đây là cô. Có lẽ là cô của mấy năm sau, vì nhìn vào khuôn mặt, kiểu tóc và cách ăn mặc có thể thấy phiên bản này trưởng thành hơn.
 
Nhưng dường như đã xảy ra một chuyện gì đó làm tan nát sự kiêu hãnh của cô.
 
Nên cô mới có biểu cảm như thế.
 
Giang Nhược Kiều là người ngoài cuộc nhưng vẫn thấy vô cùng xót xa trước bản thân như vậy, thậm chí còn muốn lao qua ôm lấy cô ấy.
 
Đang lúc cô lo sốt vó cả lên nhưng chẳng thể làm gì, một người xuất hiện giữa màn mưa. Người đó cầm một cây dù xuyên qua màn mưa tiến về phía "cô" đang đứng dưới mái hiên. Từng bước, từng bước hết sức vững vàng như thể không hề bị cơn mưa như trút nước này cầm chân, không một chút do dự.
 
Cuối cùng, người đó đi tới trước mặt "cô".
 
Rốt cuộc Giang Nhược Kiều đã thấy rõ người này là ai.
 
Là... Lục Dĩ Thành!
 
Lục Dĩ Thành cầm cây dù đen dịu dàng nhìn "cô".
 
"Cô" nhìn anh rồi quay đầu sang một bên.
 
Lục Dĩ Thành lấy một bịch giấy ra khỏi túi đưa cho cô, rồi cất giọng điềm tĩnh khiến người ta yên lòng đến lạ: "Mưa lớn nhỉ? Không sao đâu, tôi đưa cậu về nhà."*
*Phiên ngoại sẽ rõ cách xưng hô của đoạn này.
 
"Cô" nghe vậy thì mắt đỏ hoe, nước mắt rơi lã chã.
 
Không hiểu sao dường như Giang Nhược Kiều đang mơ cũng cảm nhận được mọi cảm xúc của "cô", lệ chảy dài ướt gối.

 


Nhấn Mở Bình Luận