Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Sốc! Hotboy Nhà Nghèo Là Papa Của Bé

Ngày hôm qua, lúc cùng ăn buffet với Lục Tư Nghiên, Giang Nhược Kiều đã khá có loại cảm giác năm tháng trôi qua yên bình.
 
Bây giờ thấy Tưởng Diên cứ như đấu võ đài với Lục Dĩ Thành, cô chỉ có một suy nghĩ: Hủy diệt đó!
 
Có ý gì đấy? Lại còn ý nghĩa gì nữa? Nếu có thể, Giang Nhược Kiều thật sự muốn mổ đầu của Tưởng Diên ra nghiên cứu cho kỹ môt phen, xem xem rốt cuộc mạch não của anh ta cấu tạo thế nào. Rốt cuộc anh ta lấy tự tin ở đâu, mà cho rằng sau khi chuyện như vậy xảy ra, cô vẫn có thể chấp nhận sự theo đuổi của anh ta, còn có thể yên lành quay lại với anh ta?
 
Cô lại càng không rõ, tình cảm của mình và anh ta trước đó đã sâu đến độ này rồi à?
 
Nhưng mà không phải họ chỉ mới quen nhau được mấy tháng thôi sao? Chưa kể trong mấy tháng này, thỉnh thoảng là cô bận, thỉnh thoảng lại anh ta bận, thậm chí bọn họ quen nhau mà còn chưa từng trải qua chuyện gì, cùng lắm chỉ là ăn chung bữa cơm, xem chung bộ phim, vậy mà chấp niệm anh ta dành cho cô lại sâu đến thế à? Giang Nhược Kiều thật sự là không nghĩ ra. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Bee, nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang LuvEvaland.co để ủng hộ nhóm dịch có thêm view cũng như có thêm động lực để hoàn thêm nhiều bộ khác nữa nhé. Mọi thắc mắc xin gửi tin về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.
 
Đổi một góc độ khác để suy nghĩ, có thể chính vì cô vô tình khi cân nhắc chuyện tình cảm như thế, nên trong nguyên tác, cô chỉ có thể đảm nhận một cai nữ phụ có kết cục thảm thương thôi!
 
Vân Giai đứng bên cạnh Giang Nhược Kiều, hãy còn cảm khái: "Có cảm giác như đang lật thẻ bài không?"
 
Giang Nhược Kiều: "?"
 
"Vậy Người sẽ lật thẻ của Tưởng Đáp ứng đã bị biếm vào lãnh cung, hay lật thẻ của Lục Quý nhân, người mai kia có thể nhận được thánh sủng đây?" Vân Giai bộc phát biểu hiện của con nghiện phim, thậm chí còn làm bộ làm tịch mà quỳ xuống.
 
Giang Nhược Kiều thò tay ra, không hề lưu tình mà véo lấy cô ấy một cái: "Bớt đi."
 
Vân Giai nắm cằm bày tỏ: "Tớ cảm thấy là Tưởng Đáp Ứng* không có đùa đâu."

*Đáp ứng: Là cấp bậc thấp nhất của một “chủ tử” trong Hậu cung. Ngoài ra còn là một cấp bậc tiền ứng để sắc phong lên các bậc chính thức cao hơn.
 
Không chỉ bọn họ đang thảo luận, mà những sinh viên nữ khác trong tòa nhà ký túc cũng đang hóng hớt rất vui vẻ.
 
Nói thế nào nhỉ, vẫn là phim thần tượng có chứa màu sắc hiện thực lại càng hay!
 
Lục Dĩ Thành rất không được tự nhiên.
 
Cực kỳ không được tự nhiên.
 
Anh không ngờ mình lại đụng phải Tưởng Diên ở đây. Từ sau ngày chấm dứt đó, hai người không nói với nhau thêm câu nào, thỉnh thoảng gặp ở phòng học hay căn tin cũng chẳng có ai liếc đến ai quá nhiều. Lục Dĩ Thành đã sớm có giác ngộ trong chuyện này, cũng đã chuẩn bị tâm lý, rằng từ lâu anh và Tưởng Diên đã không phải là bạn bè, cũng không thể là bạn bè nữa.
 
Chỉ là, hôm nay Tưởng Diên cũng qua đây đưa bữa sáng.
 
Bọn họ lại chạm mặt ngay chỗ này.
 
Lục Dĩ Thành ngẩng đầu nhìn thoáng qua hành lang tòa nhà ký túc xá nữa, có thể nhìn thấy không ít cô gái đều đang lấy điện thoại di động chụp bọn họ.
 
Phải khống chế dư luận mới được.
 
Thật ra lúc đầu cũng không có ai quan tâm chuyện này, vì dù sao sinh viên đại học nào cũng có việc học, bài tập riêng của mình, cũng có cuộc sống riêng, nhưng chắc chắn bây giờ sự xuất hiện của Tưởng Diên đã khơi lên sự hào hứng trong lòng mọi người. Họ bàn tới bàn lui, cuối cùng chưa biết chừng tất cả sẽ biến chất, phát triển theo hướng không thể nào đoán trước. Ví dụ như... sẽ có ngày càng nhiều người ác ý phỏng đoán không biết phải chăng chính Giang Nhược Kiều cố ý gây ra tình cảnh hôm nay. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Bee, nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang LuvEvaland.co để ủng hộ nhóm dịch có thêm view cũng như có thêm động lực để hoàn thêm nhiều bộ khác nữa nhé. Mọi thắc mắc xin gửi tin về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.

 
Lục Dĩ Thành biết, quả thật phần lớn sinh viên của đại học này có xu hướng nhìn nhận mọi việc trên góc độ thiên về lý tính.
 
Mà cũng không thể phủ nhận, rằng hai người con trai, một người con gái, nhất là khi hai người con trai này còn từng là bạn bè... Về lâu về dài, nhất định sẽ có người buông lời không tốt về cô gái này.
 
Giống như rất nhiều tin tức trên mạng xã hội, rõ ràng bên nữ mới là người bị hại, nhưng cũng không thiếu những kẻ trắng trợn đổ lỗi cho cô ấy dưới phần bình luận.
 
Lục Dĩ Thành siết chặt cái túi đựng bữa sáng.
 
Anh hít sâu một hơi, xoay người rời đi trong ánh mắt của mọi người. Bây giờ vẫn còn sớm, nếu đợi thêm lát nữa người kéo tới sẽ ngày càng nhiều, đây không phải là cục diện mà anh muốn thấy.
 
Tưởng Diên không ngờ Lục Dĩ Thành lại đi.
 
Anh ta nhếch môi lên. Đây mà là thích sao? Thích mà cứ biết khó đành lui vậy à?
 
"Không ngờ Lục Quý nhân lại bỏ đi!" Biểu cảm Vân Giai là không tin được: "Sao anh ấy lại đi vậy? Ai sáng suốt cũng nhận ra phần thắng của anh ấy lớn hơn!"
 
Cao Tĩnh Tĩnh tựa nơi cạnh cửa, bật cười bảo: "A, tự nhiên tớ nhớ ra một câu chuyện cũ này, các cậu muốn nghe không?"
 

"Chuyện gì cơ?"
 
"Hồi đó tớ đọc được trên internet á! Là có hai người đều xưng mình là mẹ của một đứa trẻ, ai ai cũng đầy đủ chứng cứ và lý lẽ, ông Huyện lệnh bèn hết cách, chỉ có thể nói với họ là họ tranh nhau đi, ai thắng thì sẽ phân đứa bé cho người đó. Kết quả hai người bèn nắm lấy đứa bé mà kéo, chắc chắn đứa bé sẽ bị đau rồi, bèn khóc lên, thế là có một người buông tay." Cao Tĩnh Tĩnh nói: "Người buông tay kia chính là người mẹ thật của đứa bé."
 
"Như vậy nghĩa là sao hả..."
 
"Ai thấy xót đứa bé hơn thì chính là mẹ đứa bé." Cao Tĩnh Tĩnh trả lời: "Ở đây cũng có thể áp câu chuyện này vào. Tớ không cảm thấy Lục Dĩ Thành rời đi là vì anh ấy biết khó mà lui, trái lại..." Cô ấy nhìn sang Giang Nhược Kiều: "Trái lại... tớ cảm thấy anh ấy đang lo Nhược Kiều sẽ bị người ta bàn tán, nên mới rời khỏi. Dù sao cứ tiếp tục giằng co như vậy tớ dám cam đoan trên diễn đàn nhất định sẽ lập topic, cược xem Nhược Kiều chọn bữa sáng của ai, cứ như thể, có thể chuyện sẽ biến chất. Ít nhất thì tớ không muốn nhìn thấy cục diện như vậy, nó không tốt cho Nhược Kiều."
 
Lúc này Vân Giai mới hiểu được: "Được rồi, tớ cảm thấy Tưởng Đáp Ứng lại bị giáng một cấp nữa rồi."
 
Cô ấy lớn tiếng hỏi Lạc Văn ở bên trong: "Trong phim thời nhà Thanh, phẩm cấp còn thấp hơn cả Đáp Ứng là cái gì vậy?"
 
Sau khi vén tóc qua tai, trên mặt Giang Nhược Kiều là nụ cười bình tĩnh: "Đi thôi, đi ăn sáng đi, hôm nay tớ mời."
 
Lạc Văn chui từ nhà vệ sinh ra: "Phú bà, ăn gì thế?"
 
Giang Nhược Kiều hào phóng vung tay lên: "Mì trộn!"
 
Lạc Văn: "..."
 
Bốn người trong phòng ký túc đi xuống lầu, chẳng có ai thèm liếc lấy Tưởng Diên.
 
Tưởng Diên cũng không hề nổi giận, hồi đó lúc anh ta theo đuổi Nhược Kiều, chẳng phải cũng cần kiên trì lâu lắm mới được đáp lại sao?
 

Bốn người chung phòng đi rồi, Tưởng Diên cũng đi về phía phòng học, trên đường đi thì nhận được điện thoại mẹ anh ta gọi đến. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Bee, nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang LuvEvaland.co để ủng hộ nhóm dịch có thêm view cũng như có thêm động lực để hoàn thêm nhiều bộ khác nữa nhé. Mọi thắc mắc xin gửi tin về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.
 
Bây giờ, với Lâm Khả Tinh, Tưởng Diên là có tâm lý né tránh, nhưng với mẹ anh ta thì chuyện lại khá phức tạp.
 
Lời của Giang Nhược Kiều vẫn có ảnh hưởng rất lớn.
 
Nhưng mà phức tạp thì phức tạp, mẹ gọi đến thì vẫn phải nhận. Anh ta nhận điện thoại.
 
Mẹ Tưởng không hề nói về Lâm Khả Tinh, chỉ hỏi: "A Diên, sắp đến Tết Trung thu rồi, năm nay con muốn ăn bánh Trung thu nhân gì, để mẹ bảo bên nhà bếp chuẩn bị? Để mẹ chuẩn bị cho mấy người bạn cùng phòng của con một phần luôn nhé?"
 
Tưởng Diên trầm giọng trả lời: "Không cần đâu ạ, Tết Trung thu con chỉ ở không trong trường thôi."
 
Anh ta hơi khựng lại rồi nói thêm: "Nếu như mẹ muốn đón chung với con, chúng ta sẽ đón ở bên ngoài."
 
Mẹ Tưởng ở bên đầu kia điện thoại im lặng mấy giây: "Tết Trung thu con cũng không về à?"
 
Tưởng Diên ừ một tiếng: "Nơi đó vốn cũng không phải là nhà con."
 
"Được rồi." Mẹ Tưởng thở dài một cái: "Con đó, mấy năm nay mẹ thật sự cũng không cách nào quản được chuyện của con nữa."
 
Thật ra là giữa hai mẹ con không được vui.

Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Bee, nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang LuvEvaland.co để ủng hộ nhóm dịch có thêm view cũng như có thêm động lực để hoàn thêm nhiều bộ khác nữa nhé. Mọi thắc mắc xin gửi tin về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.


Nhấn Mở Bình Luận