Mọi thứ dường như đều khá ổn, cho tới khi một chàng trai trông thấy Như, anh quét ánh nhìn của mình từ trên xuống dưới, nhưng không phải là kiểu nhìn lịch sự gì, mà là nhìn chăm chăm khiến người khác khó chịu, Như cảm nhận được nên da gà cô từng đợt nổi lên, cô nhìn thoáng qua thì bắt gặp ngay ánh mắt bất lịch sự đó, dù trong lòng rất muốn mắng người nhưng cô cũng ý thức được đây là một nơi như thế nào, nên cô đành nuốt nước bọt cho cục tức rớt xuống,nhã nhặn mỉm cười nhẹ một cách "thân thiện" rồi sau đó quay đi tiếp tục nói chuyện vó va vớ vẩn về sở thích với mấy nàng tiểu thư. Thế nhưng không dừng lại ở đó, anh chàng còn không biết thân biết phận, ỷ mình công tử nhà giàu, có thân thuộc tí với thủ tướng Nhật liền tiến lại gần chỗ nhóm Như đang bàn tán, không ngần ngại "bộc lộ" luôn tên tuổi danh tánh và cả gốc gác mà anh ta luôn tự hào, nhưng chẳng qua Như lại nhịn không nổi mà bật cười nhẹ một tiếng, ai nhìn thái độ của Như cũng biết cô không hề quan tâm tới gã này, nhưng đáng lo ngại không phải chuyện ai cũng hiểu, mà lại chỉ đúng một người không hiểu mới ghê chứ, hắn ta cứ tưởng một tràn mình vừa phun ra không ngớt đã gây được chú ý và ấn tượng của cô về mình nên không ngần ngại tự nhiên hết sức cầm lấy tay Như một cách thô thiển, mở lời:
_Em tên gì? Có thể cùng anh dự dạ hội tối nay không? Làm bạn nhảy của anh?
Như chưa kịp phản ứng trước hành động dở khóc dở cười này nên mọi chuyện vẫn đang ở mức độ xã giao, nhưng thật không may máu nóng không kìm chế được mà sắp xông lên tới đỉnh đầu thì Như liền bộc lộ thái độ khó chịu của mình, cô nhíu mày nhăm mặt;
_Cậu chủ tập đoàn Nagase đúng không? Có thể buông tay ra rồi nói chuyện sau được không?
Anh chàng thấy hơi bị....hụt hẫng trước câu nói của Như, nhưng cũng thận trọng buông tay Như ra, nhưng ánh mắt vẫn không ngừng nhìn chằm chằm khiến Như khó chịu vô cùng, Huy thì không có gần đây nên không thể cầu cứu, đành phải tự dựa vào bản thân mình, cô tiếp tục cuộc trò chuyện dù chẳng mảy may hứng thú tẹo nào:
_Tôi không thể cùng anh đi dự dạ hội được, tối nay tôi còn một số chuyện phải làm...
_ Bận việc?_Cậu chàng khẽ nhíu mày_ Vị tiểu thư này, cô có biết cô vừa nói gì không? Tôi là....
_Vâng, tôi thậm chí biết rất rõ tôi đang nói gì, dù anh là ai đi nữa, đi dự hội với anh lại không phải là trách nhiệm của tôi, càng không phải điều tôi mong muốn.
_Cô! Tôi gọi cô là tiểu thư đã là tôn trọng cô lắm rồi, cô tưởng cô có giá lắm hay sao? Cô tưởng cô thực sự là cành vàng lá ngọc sao? Làm ơn đi, đến cả khuôn mặt của cô tôi còn chẳng thấy trên báo bao giờ, chứng tỏ gia thế cũng chẳng vào đâu, vậy mà bày đặt làm giá với tôi à? Ngoan ngoãn nghe lời, có khi tôi còn nói vài lời giúp đỡ công ty nhỏ bé của cô!_Anh ta bị từ chối mà mất bình tĩnh gào lên, khiến mọi người đều dừng mắt lại ở chỗ Như và hắn.
_Công tử đây, anh nói gọi tôi là tiểu thư là đã tôn trọng tôi lắm rồi à? Ban nãy anh chưa có sự cho phép của tôi đã tự tiện nắm lấy tay tôi một cách mạnh bạo, như vậy gọi là tôn trọng sao? Là phép lịch sự tối thiểu để cư xử trong giao tiếp đấy à? Nhất là ở một nơi như thế này? Tôi có giá hay không thì khoan bàn tới, anh nói tôi không phải cành vàng lá ngọc gì, không xuất hiện trên báo bao giờ, công ty của tôi quá nhỏ nên anh không biết, nhưng như vậy thì hà cớ gì anh lại mất công đến chỗ tôi và mở lời mời tôi đi dự hội? Tôi không giàu có bằng anh, có thể, nhưng tôi tin chắc nhân phẩm của mình tốt hơn anh gấp 10 lần, công tử ạ! Bởi vì tôi lại không tin được ở một nơi như thế này, công tử giàu có như anh lại để mắt tới tôi mà trêu ghẹo, đúng là có diễm phúc quá, nhưng tôi lại tự biết thân biết phận mà không nhận rồi, cảm ơn!_Như nói thẳng những lời mắng chửi trong thâm tâm của mình một cách lịch sự nhất, không chửi rủa, không động tay động chân mà vẫn có thể làm hắn ta mất mặt đến mức chỉ muốn đào một cái lỗ mà chui xuống.
Nói xong, Như liền cầm lấy ly rượu vang, dáng vẻ thản nhiên như không có gì đi đến một bàn vắng người, ngồi xuống nhấm nháp ly rượu của mình mà không khỏi tức cười. Hóa ra cũng có một số người như vầy đây ư? Nhưng dường như mọi chuyện không chỉ có vậy, vừa xong chuyện này lại đến chuyện kia, Như đảo mắt một vòng tìm Huy thì thấy anh đang bị vây quanh bởi hàng tá cô gái, thật không chịu nổi mà, cảnh tượng này co vẻ như đã thành nền, quá quen thuộc như vậy nhưng Như lại thấy bực bội hơn bao giờ hết, nhất là không tìm được câu trả lời cho câu hỏi của mình: "tại sao lại không biết tránh ra chỗ khác chứ?".... Thế là Như hớp thêm một ngụm rượu, đặt ly rượu xuống bàn, tự mình đi đến chỗ túm tụm đông vui đó....