Jay cố nhớ lại một lúc lâu cũng không nhớ ra điều gì cả, anh thật sự không nhớ trước khi mất mẹ anh có nói hay đưa cho anh bất cứ vật gì, anh lắc đầu lên tiếng: “Tôi hoàn toàn không nhớ, lúc đó mẹ tôi không hề nói bất kì chuyện gì liên quan đến mảnh bản đồ, bà ấy chỉ nói tâm nguyện nhìn thấy tôi lấy vợ sinh con chưa hoàn thành được mà thôi kể cả chuyện bà ấy có một người em gái cũng không nói cho ai biết cả.”
Lion nghe thế chỉ biết gãi đầu, nhăn mặt cứ ngỡ mảnh bản đồ cuối cùng đã tìm được rồi nhưng không ngờ chỉ biết nó đang thuộc sở hữu của ai lại không biết được chính xác là nó đang nằm ở đâu? Rốt cuộc mẹ của Jay đã giấu mảnh bản đồ ở đâu chứ? Tại sao trước khi mất bà ấy cũng không hề nói ra?
Tần Đình Danh im lặng không nói bất cứ lời nào, bề ngoài anh vẫn điềm tĩnh, thản nhiên nhưng trong lòng đã rối tung lên, không biết bây giờ phải làm sao để giúp được Đỗ Huệ Di tìm thấy mảnh bản đồ càng nhanh càng tốt, đôi mày anh khẽ chau lên cất tiếng nói: “Jay! Bây giờ cậu hãy về phòng tìm lại xem xem những món đồ mà mẹ cậu để lại có điểm gì đặc biệt không? Phải kiểm trai kĩ càng từng món một.”
Jay gật gật đầu, bụng Lion đã bắt đầu kêu đói anh ôm bụng cười hì hì với Tần Đình Danh và Jay: “Chúng ta xuống ăn sáng trước đi chuyện tìm mảnh bản đồ đợi sau khi ăn sáng xong chúng ta sẽ cùng nhau tìm có được không? Em đói quá rồi.”
Tần Đình Danh không nói gì chỉ lãnh đạm đi xuống lầu, Lion cùng Jay nhanh chóng đi theo xuống lầu ngay sau đó.
Trên bàn ăn, Tần Đình Danh ngồi ăn với gương mặt lạnh toát, không nói một tiếng nào khiến bầu không khí ở đấy khá là ngột ngạt, lạnh lẽo, Jay thì không còn lạ gì với tính cách này của bạn mình nhưng Lion thì lần đầu ngồi ăn với Tần Đình Danh nên bây giờ thở thôi anh cũng không dám thở mạnh, chỉ ngồi ăn một bữa sáng thôi có cần nghiêm túc, lạnh lùng đến đáng sợ như vậy không?
\---------------------------------------------------------------------
Đứng trước một ngôi nhà không quá nhỏ cũng không quá lớn, Lạc Thu Thủy chống nạnh, nghiêng đầu ánh mắt đầy nghi hoặc nhìn ngôi nhà trước mắt của mình: “Huệ Di cùng mọi người căn nhà này thật sao?”
“Ừm…vì để tránh bị người khác dòm ngó, nghi ngờ nên mọi người đã chọn một căn nhà bình thường hết mức có thể, nếu ở một căn biệt thự xa hoa, lộng lẫy thì sẽ thu hút sự chú ý của những người ở đây đặc biệt là người trong giới hắc đạo, lúc đó tất cả sẽ gặp nguy hiểm.” Hà Lâm đứng bên cạnh chậm rãi giải thích cho Lạc Thu Thủy biết.
Lạc Thu Thủy nghe Hà Lâm lên tiếng thì ngay lập tức quay sang quăng cho anh một cặp mắt sắc bén, giọng nói đanh đá của cô cất lên: “Ai cần anh giải thích mà anh giải thích thế.”
Hà Lâm nâng mày, tròn mắt đáp lại: “Thì thấy em thắc mắc anh mới giải thích cho em biết, chẳng lẽ anh có lòng tốt giải thích cho em biết cũng sai sao?” Lạc Thu Thủy trợn nhẹ hai mắt lên, hàng mày cũng được nâng lên nhìn Hà Lâm, anh gật đầu một cái thật mạnh, vẻ mặt cam chịu nói: “Là anh sai.”
“Hà Lâm? Thu Thủy? Sao hai em lại ở đây?” Đỗ Minh Ngạn ra ngoài mua đồ vừa về đến thì nhìn thấy hai người đang đứng trước cửa, anh tiến gần đến lên tiếng hỏi.
Nghe giọng nói quen thuộc, Hà Lâm cùng Lạc Thu Thủy đồng loạt đưa mắt nhìn về phía phát ra giọng nói ấy, ngay khi thấy Đỗ Minh Ngạn, mắt của Lạc Thu Thủy trợn ngược, mở to lên hết cỡ hai con người sắp rớt ra ngoài, miệng lắp bắp không thốt thành lời cô hét lên một tiếng rồi chạy nấp phía sau lưng của Hà Lâm, Hà Lâm như bị đóng băng lại khẽ quay đầu nói với cô: “Thu Thủy! Chúng ta nhìn thấy ma rồi hơn nữa đó còn là ban ngày nữa chứ.”
Đỗ Minh Ngạn bật cười một tiếng đặt tay lên vai của Hà Lâm, nói: “Em có thấy con ma nào mà tay vẫn ấm như anh không?”
Lạc Thu Thủy lúc này mắt nhắm mắt mở nhìn Đỗ Minh Ngạn rồi giơ ngón tay lên chạm nhẹ vào bàn tay của Đỗ Minh Ngạn, quả thật bàn tay còn ấm không lạnh một chút nào, xác nhận Đỗ Minh Ngạn vẫn còn sống cô vui mừng tiến đến ôm anh chưa kịp ôm thì đã bị Hà Lâm nắm cổ áo kéo lại, Hà Lâm nhanh chóng ôm lấy anh, mỉm cười: “Thật vui khi thấy anh vẫn còn sống.”
Cùng lúc ấy, Đỗ Huệ Di, Lạc Thu Tử cùng Trịnh Xuyên nghe thấy tiếng hét liền vội chạy ra xem, Lạc Thu Tử nhìn thấy chị của mình đứng ở ngoài cửa thì không khỏi ngạc nhiên, bất ngờ: “Chị hai? Anh Hà Lâm? Sao hai người lại ở đây thế?”
“Thu Tử! Huệ Di! Hai người cũng hay quá đấy, chuyện anh Minh Ngạn còn sống tại sao lại không nói cho tớ biết? Làm tớ khi thấy anh ấy thì một phen hết hồn tưởng đâu là anh ấy hiện hồn về nhát tớ.” Lạc Thu Thủy bước nhanh đến kéo cổ Lạc Thu Tử, mím môi giận dỗi hỏi.
Đỗ Huệ Di cau khóe môi lên cười nhẹ trả lời: “Do dạo này tớ cùng mọi người bận rộn tìm tung tích của bản đồ nên quên mất gọi điện báo cho cậu và Hà Lâm biết, vừa nãy nhớ ra định gọi cho hai người thì hai người đã đến tận đây rồi.”
“Thôi, có chuyện gì thì chúng ta vào trong rồi hẳn nói, đừng đứng ngoài này.” Trịnh Xuyên đảo mắt nhìn xung quanh, ông vẫn luôn cảnh giác cao độ, sợ sẽ có ai chú ý đến.
Mọi người vui vẻ mau chóng đi vào bên trong nhà tiếp tục trò chuyện rôm rả, cũng đã một khoảng thời gian rồi mọi người mới có dịp trò chuyện vui vẻ như thế, lúc này ai nấy cũng đều gạt tất cả mọi chuyện không vui sang một bên để tận hưởng trọn khoảng thời gian vui tươi ngắn ngủi này.
Mạc Kiều Nhiên cũng đã đến thành Rome cùng lúc với Lạc Thu Thủy và Hà Lâm, cô ta thuê một căn phòng ở khách sạn, vừa đến cô đã chi ra một số tiền lớn để mua tin tức Mạc Kiều Nhiên muốn biết hiện tại Tần Đình Danh đang ở đâu? Đúng là có tiền mua tiên cũng được, tiền có thể giải quyết mọi vấn đề rất nhanh Mạc Kiều Nhiên đã biết được tối nay Tần Đình Danh sẽ đến khu biệt thự Paradise, cô ta phấn khích mau chóng chuẩn bị mọi thứ thật kĩ càng để tối nay gặp anh.
Nhưng Mạc Kiều Nhiên nào ngờ được tối nay chính là một đêm kinh hoàng khiến cho cô suốt cả đời này không thể nào quên được.
Màn đêm đã buông xuống, khu biệt thự Paradise càng náo nhiệt đông đúc người hơn, Tần Đình Danh, Lion và Jay cùng nhau xuất hiện, những người ở đấy vừa thấy Lion và Jay thì ngay lập tức tránh sang một bên, ai nấy đều biết rõ thế lực của hai người ở đất nước này, tất cả ánh mắt của bọn họ tập trung vào Tần Đình Danh, nhìn thấy Lion, Jay đi bên cạnh hơn nữa dáng vẻ Lion còn khép nép, dè chừng như thế khiến bọn họ rất tò mò, hiếu kì không biết anh là ai?
Ba người các anh ngồi bước lên tầng hai đi vào căn phòng cũ để bàn chuyện, bên ngoài Mạc Kiều Nhiên nhìn thấy phục vụ mang rượu vào thì vội cản lại, đưa tiền mua chuộc nhân viên phục vụ như vậy cô ta đã thuận lợi bỏ thuốc vào rượu rồi căn dặn phục vụ.
Mang rượu vào bên trong, nhân viên phục vụ cẩn thận rót rượu vào ly cho Tần Đình Danh sau đó giả vờ bất cẩn làm rơi bình rượu xuống, anh ta luống cuống đứng dậy liên tục cúi đầu xin lỗi: “Tôi xin lỗi, thành thật xin lỗi các anh, để tôi ra ngoài mang bình rượu khác vào.”
Anh ta rất mau mang một bình rượu khác vào rót vào ly cho Jay và Lion rồi đi ra ngoài, Mạc Kiều Nhiên đứng bên ngoài chờ đợi một lúc thì nhìn thấy Jay cùng Lion dìu Tần Đình Danh lên tầng ba, tầng ba chính là khu vực nghỉ ngơi, cô ta nhếch môi cười đắc ý vội vàng đi theo lên đó.
Jay và Lion đặt Tần Đình Danh nằm lên giường rồi đi ra ngoài, Mạc Kiều Nhiên nấp một góc đợi hai người các anh hoàn toàn rời khỏi thì bước nhanh đến mở cửa đi vào bên trong, cả căn phòng một màu tối đen không thấy gì cả, cô ta loay hoay tìm chỗ bật đèn chưa tìm được thì đèn đã đột ngột được bật lên, ngay tức khắc cả căn phòng sáng bừng khiến Mạc Kiều Nhiên hoảng hốt, giật nảy mình, hai mắt trợn ngược lên, cả người cứng đờ, đôi chân bắt đầu run rẩy khi thấy Tần Đình Danh đang đứng trước mặt của mình.