Tần Đình Danh ngồi ở đấy chán chường không hề tập trung vào buổi đấu giá, nó cũng giống như những buổi đấu giá khác chỉ khác một chút ở chỗ có một số món đồ được mang đi đấu giá là bất hợp pháp, trị giá của những món ấy đều khởi điểm với giá trên trời.
Đợi mãi cuối cùng cũng đến sợi dây chuyền mà Đỗ Huệ Di thiết kế, anh bắt đầu ngồi thẳng người dậy, quyết tâm phải có sợi dây chuyền ấy.
“5.500.” Người MC vừa hô lớn giá khởi điểm của sợi dây chuyền là 5.000 USD thì ngay lập tức có cất tiếng giơ bảng lên.
“6.000.” MC chưa kịp mở miệng thì có thêm một người đàn ông giơ bảng.
Tần Đình Danh chậm rãi giơ bảng lên: “10.000.” Anh vừa hô giá đã khiến cho mọi người ở đấy một phen kinh ngạc, bất ngờ, tất cà đều đổ dồn về hướng của anh.
“10.000 USD lần thứ nhất...10.000 USD lần thứ...” “20.000.” MC chưa kịp nói hết câu thì đã có người giơ bảng ngắt lời ra giá cao hơn, một lần nữa tất cả ánh mắt trong phòng đều hướng về nơi phát ra âm thanh kia, người ra giá không ai khác chính là Đỗ Minh Ngạn.
Tần Đình Danh khẽ nhếch môi cười một nụ cười vô cùng bí hiểm, anh nâng tay giơ cao bảng lên, không nhanh không chậm lên tiếng: “50.000.”
Đỗ Minh Ngạn nâng mày ngay lập tức giơ bảng ra giá, Tần Đình Danh cũng không chịu thua ung dung nâng bảng, cứ như thế trong phút chốc cả căn phòng ai nấy đều im lặng nhìn hai người các anh đấu với nhau, xem xem rốt cuộc ai sẽ chịu thua đối phương.
“Hai triệu.” Tần Đình Danh thản nhiên, nhẹ nhàng ra giá, số tiền hai triệu đô đã khiến cho mọi người trợn mắt há mồm, đối với bọn họ số tiền hai triệu đô không lớn cũng không nhỏ, ai nấy đều có thể chi ra được nhưng điều đáng nói ở đây chính là sợi dây chuyền thật sự đáng giá hai triệu đô?
MC bị số tiền hai triệu đô làm cho hoa mày chóng mặt, chóng ngợp trước số tiền ấy, anh ta lớn tiếng nói: “Trị giá của sợi dây chuyền đã lên đến hai triệu rồi, xin hỏi có ai ra giá cao hơn không ạ? Hai triệu lần thứ nhất.
Hai triệu lần thứ hai.
Hai triệu lần thứ ba.
Thành giá.” Người MC gõ xuống bàn một tiếng chấm dứt đấu giá sợi dây chuyền, anh ta vui vẻ, rạng rỡ chúc mừng Tần Đình Danh.
Jay hơi cau mày nghiêng đầu khẽ nói: “Đình Danh! Chẳng lẽ cậu không nhìn ra anh ta chỉ muốn nâng giá sợi dây chuyền cao hơn thôi sao?”
“Tất nhiên là tôi nhìn ra chứ, tôi chính là muốn xem anh ta muốn nâng giá sợi dây chuyền lên bao nhiêu thôi hơn nữa sợi dây chuyền này là của Tiểu Di bất cứ giá nào tôi cũng phải có được, tôi cảm thấy sợi dây chuyền của cô ấy phải đáng giá hơn nữa như vậy là ít rồi.” Tần Đình Danh không phải là kẻ ngốc mà không phát hiện ra Đỗ Minh Ngạn cố tình nâng giá sợi dây chuyền lên, tiền đối với anh chỉ là chuyện nhỏ thứ anh quan tâm chính là những thứ thuộc về Đỗ Huệ Di chỉ cần là liên quan, thuộc về cô thì anh không cho phép bất cứ ai sở hữu nó ngoại trừ anh.
Lion ngồi bên cạnh bĩu môi, khẽ lắc đầu thốt lên một câu: “Đúng là những người giàu có, nói câu nào câu nấy đều có mùi tiền nồng nặc.” Anh cũng được xem là kẻ giàu có nhưng muốn anh bỏ ra một số tiền như thế cho một sợi dây chuyền thì hầu như là không thể.
Lạc Thu Thủy ngồi bên cạnh Đỗ Huệ Di vừa liếc liếc nhìn Tần Đình Danh vừa lên tiếng nói: “Không ngờ Tần Đình Danh lại bỏ ra một số tiền lớn như thế để mua một sợi dây chuyền, biết vậy lúc nãy đã kêu anh Minh Ngạn nâng giá cao hơn nữa rồi để xem anh ta dám ra giá cao hơn không?”
“Cậu nghĩ Tần Đình Danh ngu ngốc đến nỗi không phát hiện ra là anh hai tớ đang nâng giá sao? Tớ thấy anh ta thừa biết rõ chuyện đó đấy chứ không những thế với thế lực của anh ta thì chắc có lẽ đã biết sợi dây chuyền đó là của tớ rồi.” Đỗ Huệ Di nở một nụ cười nhàn nhạt cất tiếng nói, nếu Tần Đình Danh không phát hiện ra thì đã không phải là Tần Đình Danh mà mọi người cảm thấy sợ hãi, run rẩy khi nhắc đến tên rồi.
Hà Lâm ngồi phía sau Lạc Thu Thủy cau môi mỉm cười, mắng yêu cô: “ Thu Thủy! Em đúng là ngốc, bây giờ cho dù anh Minh Ngạn có nâng giá cao hơn đi chăng nữa thì Tần Đình Danh cũng sẽ ra giá cao hơn mà thôi, em nghĩ anh ta thiếu tiền sao? Tiền của anh ta có thể đè chết hết những người ở đây đấy hơn nữa sợi dây chuyền chỉ có thể là của Tần Đình Danh mà thôi em nghĩ những người ở đây có ai dám giơ bảng tranh giành với anh ta không?”
“Tôi ngốc hay thông minh thì liên quan gì đến anh? Tôi nói sao thì kệ tôi ai cần anh chen vào giải thích.” Lạc Thu Thủy ngoảnh đầu xuống lườm lườm Hà Lâm, từ vẻ mặt đến giọng nói đanh đá không chịu được.
“Chị hai! Sao dạo này em cứ thấy chị hay có thái độ khó chịu, gắt gỏng với anh Hà Lâm thế? Anh ấy nói cái gì ra thì chị cũng đều phản bác lại lúc trước chị có như thế đâu.
Lúc còn ở thành phố S hai người đã xảy ra chuyện gì sao?” Lạc Thu Tử hơi chau mày nghi hoặc, khó hiểu, cô cảm thấy bây giờ chỉ cần Hà Lâm nói câu nào thì chị của cô sẽ phản bác lại ngay câu đó cho dù là đúng hay sai.
Lạc Thu Thủy hạ giọng xuống đáp lại em gái mình: “Em cũng thừa biết chị đâu có ưa gì anh ta đâu chính vì không ưa nên chỉ cần anh ta nói cái gì chị cũng đều cảm thấy khó chịu, ghét ơi là ghét, càng ngày càng ghét.”
Khóe môi Lạc Thu Tử giật giật nhìn chị gái của mình chòng chọc, bây giờ cô mới biết chị gái của mình một khi đã ghét ai đó thì ghét bất chấp đúng sai.
Ngược lại với sự tin tưởng tuyệt đối của Lạc Thu Tử vào câu trả lời của Lạc Thu Thủy thì Đỗ Huệ Di lại cảm thấy giữa Lạc Thu Thủy và Hà Lâm đã xảy ra chuyện gì đó, không chỉ đơn thuần là không ưa nên mới như thế.
Buổi đấu giá kéo dài thêm hơn nửa tiếng thì kết thúc, Đỗ Huệ Di cùng bọn người Lạc Thu Thủy nhanh chóng rời khỏi đấy chuẩn bị cho cuộc gặp mặt với những người thuộc Trương gia lúc trước.
Lion cùng Tần Đình Danh và Jay chậm rãi bước ra ngoài, vừa đi Lion vừa ghì chặt đôi mắt của mình vào điện thoại, mắt lúc mở lúc híp nghiên cứu dãy số trên tấm ảnh có sợi dây chuyền của Đỗ Huệ Di.
Anh hiếu kì, thắc mắc đưa cho Tần Đình Danh xem dãy số ấy rồi hỏi:
“Anh Đình Danh! Anh có biết dãy số này có ý nghĩa gì không? Từ khi bức ảnh này được đăng lên thì em đã chú ý đến dãy số này nhưng nghĩ mãi vẫn không nghĩ ra nó có ý gì?”
Jay ngó nghiêng xem thử cũng không hiểu gì, Tần Đình Danh cũng đã nhìn thấy rồi nhưng anh không để tâm đến lắm bây giờ có dịp nhìn lại anh cũng bắt đầu hiếu kì, tò mò không biết dãy số này có ý nghĩa gì? Đôi mắt híp hờ, ngẫm một lúc Tần Đình Danh phun ra một câu: “Chắc là chỉ thời gian hẹn gặp mặt gì đó.” Nói xong, anh bước thẳng ra ngoài lên xe rời khỏi.
Jay và Lion không kịp nhìn lại xem thì thấy anh nhấc chân bước đi lên xe, hai người vội lên xe đuổi theo anh.
Đỗ Huệ Di vừa về đến ngôi nhà nhỏ thì ngay lập tức thay bộ đồ khác, cô diện lên người một chiếc quần bó cùng với áo thun, bên ngoài còn có thêm một chiếc áo khoác ngắn bằng da, tất cả đều là màu đen, tóc cô buộc cao lên trông cô vô cùng cá tính, mạnh mẽ.
Những người khác cũng thay đồ khác cho thoải mái hơn, vừa thay xong liền lên xe đi đến nơi hẹn.
Tại một kho hàng vừa mới được xây dựng xong, tất cả thuộc hạ của Trương gia năm xưa đều có mặt đầy đủ sau khi nhìn thấy sợi dây chuyền cùng với ngày giờ mà Đỗ Huệ Di đã ám chỉ trong tấm hình thì ngay lập tức có mặt ngay, có người còn bỏ hết tất cả công việc ngồi máy bay suốt mười mấy tiếng để đến được đây.
“Xin lỗi vì đã để mọi người đợi lâu.” Từ bên ngoài một giọng nói không mang một chút cảm xúc nào vọng vào, Đỗ Huệ Di bước vào với phong thái tự tin, dáng vẻ kiêu ngạo, lạnh lùng thu hút mọi sự chú ý của những người ở đấy.
Tất cả bọn họ ngây người khi nhìn thấy Đỗ Huệ Di đến với khí chất, dáng vẻ này thì đúng là hậu duệ của Trương gia rồi, trong lòng ai nấy đều trở nên vui mừng, nôn nao đến ngày Trương gia được khôi phục, Đỗ Huệ Di chưa cần làm gì cả chỉ xuất hiện thôi đã khiến mọi người tin tưởng, dường như đặt hết niềm tin vào cô rồi.