Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Sợi Dây Chuyền Định Mệnh



Tên nhóc chết tiệt dám chơi mình một vố như vậy sớm biết đã không cứu tên nhóc này rồi.

Tần Đình Danh thầm nghĩ trong lòng, một suy nghĩ thoáng qua đầu đôi mày anh chợt nhíu nhìn Nhất Nhất rồi chuyển sang Đỗ Huệ Di, ánh mắt nghi hoặc, tự hỏi: “Từ khi nào tên nhóc Nhất Nhất đấy lại có thể tùy ý lấy điện thoại của Tiểu Di mà cô ấy lại không hề nói năng một tiếng nào.” Đỗ Huệ Di rất ít khi đùa giỡn, hầu như lúc nào cũng mang dáng vẻ nghiêm túc, khó gần, muốn cô chủ động đùa giỡn như thế khả năng gần như là không, chín phần chính là Nhất Nhất tự ý.
Đỗ Huệ Di thấy Tần Đình Danh đang nhìn mình bằng cặp mắt thâm trầm, suy tư, cô biết rõ anh đang nghĩ gì trong đầu, khóe môi cong lên cười nhạt một tiếng, phun ra hai chữ: “Nhạt nhẽo!” Đỗ Huệ Di vừa chuẩn bị đứng lên rời khỏi đấy thì bỗng tiếng chuông điện thoại vang lên khiến cho cô đứng khựng lại nghe máy, không biết người bên kia nói gì sắc mặt của Đỗ Huệ Di đã xám như tro tàn, cúp máy cô nói với Nhất Nhất rồi nhanh chóng rời khỏi: “Nhất Nhất! Chúng ta mau quay về thôi.”
Nhất Nhất ngơ ngác nhưng vẫn gật đầu như băm tỏi vội vàng chạy theo Đỗ Huệ Di, Tần Đình Danh hơi xoay người dõi theo bóng lưng vội vã của Đỗ Huệ Di, đôi mày anh chau lại trong lòng thầm suy đoán: “Cô ấy vội vội vàng vàng như thế là có chuyện gì xảy ra nữa sao?”
Trương gia

Xe vừa dừng trong sân, Đỗ Huệ Di đã nhanh chóng xuống xe bước nhanh đi vào bên trong, nhìn thấy mọi người đều tập trung ở phòng khách, vẻ mặt của cô đầy nghiêm túc, mày không ngừng nhíu chặt lại lên tiếng: “Thu Tử! Cậu hãy nói rõ hơn mọi chuyện đi.”
“Tớ vừa đi kiểm tra và hay tin chuyện khai chiến giữa chúng ta và Tần gia đã khiến người của chúng ta bị tổn thất không ít, tuy hai bên đều chịu tổn thất nhưng cứ tiếp tục kéo dài tình trạng này tớ e là…” Lạc Thu Tử mặt mày nghiêm trọng, vội báo tin cho Đỗ Huệ Di biết, vừa nói cô vừa không ngừng suy nghĩ tìm cách gì đó giúp thay đổi cục diện không để cho Trương gia phải chịu tổn thất nặng nề như thế được.
Gương mặt của Đỗ Huệ Di càng trở nên âm trầm hơn, hơi thở nặng nề, cô im lặng một lúc rồi cất tiếng nói: “Tớ cần thời gian suy nghĩ chút chuyện, sẽ cho mọi người biết đáp án sớm nhất.” Nói xong, cô quay người chầm chậm đi lên phòng của mình.
Thấy Đỗ Huệ Di đã bước lên phòng mọi người ai nấy cũng dần tản đi, Đỗ Minh Ngạn vừa xoay người thì chạm mắt với Lạc Thu Tử, trong đầu bỗng chợt hiện lên hình ảnh anh và cô hôn nhau lúc nãy cả người anh cứng đờ nhìn cô không chớp mắt, Lạc Thu Tử bắt gặp ánh mắt thẫn thờ của Đỗ Minh Ngạn thì đoán được anh đang nghĩ gì, cô cười như không, bình thản xem như có chuyện gì xảy ra nhấc chân đi ra ngoài.
Nhất Nhất vô tình thấy dáng vẻ đứng đờ người ra như pho tượng của Đỗ Minh Ngạn không nhịn được bật cười, mở miệng phun ra một câu châm chọc: “Bị hôn một cái tắt điện luôn rồi sao?” Anh bĩu môi khinh bỉ, nghênh ngạo cảm thấy buồn cười, anh từng nghe nói Đỗ Minh Ngạn luôn lạnh lùng từ chối tình cảm của Lạc Thu Tử cứ tưởng lãnh đạm như thế nào rốt cuộc bị một nụ hôn làm cho ngẩn người như tên ngốc.
Ngồi trên giường, Đỗ Huệ Di trầm tư suy nghĩ điều gì đó một lúc lâu rồi cầm điện thoại lên cặp mắt trở nên sắt bén, những ngón tay thon dài, trắng nõn của cô nhấn một dãy số.

Lúc này ở Tần gia, Tần Hải nghe tiếng điện thoại reo lên mở máy lên xem nhìn thấy dãy số lạ, hàng mày cau lại ông từ từ ấn nút nghe: “Alo!” Thanh âm lạnh lẽo như băng tuyết ngàn năm khiến người khác không rét mà run.
“Chắc ông không quên giọng của tôi chứ?” Bên kia đầu dây Đỗ Huệ Di nhếch môi cười lạnh, chậm rãi lên tiếng hỏi.
Tất nhiên là Tần Hải nhận ra giọng nói quen thuộc này, ngay cả giọng nói của kẻ thù mà ông còn không nhận ra thì cái danh người đứng đầu Tần gia của ông là hữu danh vô thực rồi: “Đỗ Huệ Di…à không tôi phải gọi là Trương Diệp Anh chứ.

Nói đi, cô gọi cho tôi là có chuyện gì? Muốn giơ tay đầu hàng xin tha sao?” Tần Hải hỏi Đỗ Huệ Di với ngữ điệu đầy khinh thường, mỉa mai.
“Giơ tay đầu hàng xin tha? Thật đúng là nực cười, hôm nay tôi gọi cho ông là muốn hẹn ông ngày mai chín giờ sáng tại kho hàng cũ ở ngoại ô, tôi không muốn kéo dài ân oán giữa tôi và ông thêm nữa đã đến lúc kết thúc rồi, giữa tôi và ông phải có người sống kẻ chết.” Giọng điệu của Đỗ Huệ Di vô cùng lạnh lùng, quyết đoán cất lên.

“Được, tôi cũng cảm thấy ân oán giữa Tần gia và Trương gia cũng nên đến lúc kết thúc rồi.” Tần Hải đáp lại với vẻ mặt không một chút cảm xúc, ánh mắt hiện lên tia hưng phấn, ông thật mong chờ vào ngày mai ngày mà ông một lần nữa tiêu diệt Trương gia, ngày mai ông nhất định phải giết chết Đỗ Huệ Di chỉ như thế Tần Đình Danh con trai ông mới không còn si tâm vọng tưởng gì nữa.
Tút…tút…Đỗ Huệ Di nghe câu trả lời của Tần Hải xong liền cúp máy ngay sau đó, Tần Hải xoay đầu sang nhìn lão Nghiêm đang đứng bên cạnh của mình, vẫn là vẻ mặt không chút biến sắc ấy ông không nhanh không chậm cất giọng căn dặn: “Chuyện ngày mai tuyệt đối không được để cho Đình Danh biết.”
“Vâng, tôi hiểu rồi ạ.” Lão Nghiêm cúi người cung kính đáp lại nhanh chóng thông báo cho thuộc hạ về chuyện ngày mai rồi phong tỏa mọi tin tức.
Ở Trương gia, Đỗ Huệ Di đứng dậy tiến đến bàn làm việc ngồi xuống trước máy tính, cô mở máy gõ nhanh vài dòng chữ thông báo với mọi người rồi lại tắt máy.

Mọi người ở trong phòng nhận được tin nhắn thì cả kinh, ai nấy vội vàng rời khỏi phòng đi chuẩn bị mọi thứ, biết chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra nhưng không ngờ nó lại đến nhanh một cách đột ngột như thế, cuộc đối đầu ngày mai chỉ có thể thắng không được thua.
Sáng sớm hôm sau, tại ngôi biệt thự Tần Đình Danh thức dậy sớm hơn mọi ngày anh vui vẻ, tâm trạng vô cùng tốt bước xuống lầu, Tôn Nam đã đứng đợi từ trước thấy anh rạng rỡ như thế không khỏi hiếu kì, thắc mắc hỏi: “Thiếu gia! Hôm nay là cuối tuần anh không những thức dậy sớm mà còn vui vẻ như vậy nữa, không biết là có chuyện gì vui vậy?”
Tâm trạng của Tần Đình Danh bây giờ dùng một chữ tốt để diễn tả là không đủ, anh cười mỉm không ngần ngại nói cho Tôn Nam biết: “Thứ bảy tuần tới chính là sinh nhật của Tiểu Di cũng chính là ngày mà tôi và cô ấy quen nhau nên hôm nay tôi đi lấy nhẫn mà mình đã đặt.”
“Hả? Sinh nhật? Thiếu gia! Theo trí nhớ của tôi thì sinh nhật của Huệ Di tiểu thư chẳng phải còn hơn ba tháng nữa mới đến sao? Sao bây giờ lại thành ra là thứ bảy tuần sao?” Tôn Nam nhớ rất rõ ngày sinh nhật của Đỗ Huệ Di bởi vì chính anh là người đã điều tra cô nên không thể nào nhầm được.
“Đó chỉ là ngày sinh nhật giả của Tiểu Di thôi nếu như lúc đó cô ấy dùng ngày sinh thật của mình thì chẳng phải sẽ gặp nguy hiểm sao? Điều mà tôi vui ở đây không chỉ là ngày sinh nhật của Tiểu Di mà còn trùng hợp là ngày mà chúng tôi chính thức quen nhau lại chính là sinh nhật thật sự của cô ấy.” Tần Đình Danh bây giờ cười không ngậm lại được, cười lên tận mang tai, lần sinh nhật này anh nhất định phải khiến cho cô mở lòng quay về bên mình, tất cả mọi thứ anh đều đã chuẩn bị kể từ khi cô quay về.
Hiếm khi thấy Tần Đình Danh vui vẻ như thế, Tôn Nam cũng thấy vui theo, hai người các anh lên xe cho chiếc xe bắt đầu lăn bánh rời khỏi biệt thự đi lấy nhẫn, ngồi lái xe Tôn Nam chợt suy nghĩ cái gì đó rồi cất tiếng hỏi thiếu gia của mình:
“Thiếu gia! Thứ bảy tuần sau mới đến sinh nhật của Huệ Di tiểu thư hôm nay anh đi lấy nhẫn sớm như thế để làm gì?”
Tần Đình Danh đang nhắm mắt dưỡng thần nghe Tôn Nam hỏi thế mắt vẫn nhắm nghiền từ từ lên tiếng đáp lại: “Tôi muốn kiểm tra kĩ càng nếu như đến cận ngày mới lấy lỡ có sai sót gì thì sao? Tôi muốn tất cả mọi thứ đều phải thật hoàn hảo, phải thật chu toàn.”

--------------------------------------------------------------------
Tại kho hàng cũ ở ngoại ô, một loạt những chiếc xe màu đen chạy đến đỗ ở đấy, Tần Hải mặc một bộ vest đen dáng vẻ nghiêm nghị, khí phách, lạnh lẽo đến đáng sợ, ông cùng thuộc hạ của mình đi vào bên trong.

Ở bên trong Đỗ Huệ Di cùng mọi người và những thuộc hạ của mình đã đứng đợi ở đấy, hôm nay Đỗ Huệ Di mặc áo sơ mi trắng phối cùng quần bó màu đen, đôi giày boot màu đen, tóc buộc cao, cô nhìn Tần Hải bằng ánh mắt kiêu ngạo, lạnh lùng, điềm tĩnh một chút lo lắng cũng không.
Đứng trước mắt Đỗ Huệ Di, Tần Hải nhếch mép cười khinh thường: “Bây giờ cô hối hận vẫn còn kịp đấy.”
Đỗ Huệ Di cười lạnh một tiếng, điệu cười khinh thường, chế nhạo: “Câu này phải là tôi nói với ông mới đúng đấy, bây giờ ông hối hận vẫn còn kịp.” Cô lặp lại câu của ông với giọng điệu đầy tự tin.
“Nằm mơ đi, hôm nay tôi sẽ cho tất cả người của Trương gia có đi không có về.” Tần Hải hừ lạnh phun ra một câu.
Tần Hải vừa nói dứt câu, hai bên Trương gia và Tần gia đồng loạt rút súng chỉa vào nhau, bầu không khí ở đấy bắt đầu trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết.

Không biết bên nào nổ súng trước chỉ biết bây giờ nơi đây đã bắt đầu một cuộc chiến không khoan nhượng giữa hai gia tộc lớn.


Nhấn Mở Bình Luận