Chương 332
Những ngự lâm vệnày canh giữ phủ Sói Vương một tuần, đã biết rõ tất cả mọi người trong phủ Sói Vương!
Đặc biệt là Tô Tử Lam!
Tô Tử Lam là vợ của Tiêu Nhất Thiên, cũng là mục tiêu chính của bọn họ!
Cho nên!
Bọn họ lập tức nhận ra giọng nói của
Tô Tử Lam!
Ngự lâm vệ!
Ngày thường chịu trách nhiệm bảo vệ xung quanh hoàng thành, đại thống lĩnh Yến Đông Dương đứng đầu, dưới quyền có ba phó thống lĩnh, lần này dẫn người coi giữ phủ Sói Vương chính là một trong ba phó thống lĩnh!
Tên là Hậu Triển Bằng!
Không cần binh lính nhắc nhở, tất nhiên Hậu Triển Bằng cũng nghe thấy tiếng hét chói tai của Tô Tử Lam, hắn ta không vội vàng ra lệnh lao vào, mà đứng ở bên ngoài đợi một lúc!
Một lát sau!
Phòng của Tô Tử Lam ở tầng hai, đột nhiên sáng đèn!
“Cô Tô!”
Lúc này Hậu Triển Bằng mới gọi: “Có gì cần mạt tướng giúp đỡ?”
Rất nhanh!
Giọng nói của Tô Tử Lam truyền đến: “Không cần, tôi chỉ gặp ác mộng, bị hoảng sợ thôi!”
Ác mộng?
Tiêu Nhất Thiên đến Nam Cương xa xôi, sống chết khó đoán, Tô Tử Lam là vợ của anh khó tránh lo lắng hoảng sợ, gặp
phải ác mộng cũng bình thường!
“Không sao thì tốt!”
Hậu Triển Bằng nói: “Mạt tướng cáo lui!”
Nói xong!
Hậu Triển Bằng nhìn mười mấy ngự lâm vệ tụ tập bên cạnh, căn dặn: “Ngày mai chính là đám cưới của cô Tô và Sói Vương đại nhân, không được để xảy ra sơ sót!”
“Các cậu ở lại quan sát kỹ nơi này cho tôi!”
Những binh lính đó nhìn nhau, có người tò mò nói: “Phó thống lĩnh, anh nói, Sói Vương đại nhân đi có về không?”
Bọn họ nhận được lệnh, trên danh nghĩa bảo vệ phủ Sói Vương, thật ra là theo dõi và khổng chế!
Còn nguyên nhân!
Bọn họ cũng không biết rõ, chỉ có thể đoán mò!
“Giữ kín miệng của các cậu!”
Hậu Triển Bằng làm phó thống lĩnh của ngự lâm vệ, đương nhiên biết được chút
chuyện, mức nói bậy khắp nơi, trừng những binh linh kia một cái, lạnh nhạt nói: “Chuyện các cậu không nên biết thì đừng nghĩ nhiều!”
“Càng đừng hỏi nhiều!”
“Đến bây giờ vẫn chưa hiểu đạo lý họa từ miệng mà ra sao?”
Lời này!
Dọa những binh lính kia câm như hến!
Hậu Triển Bằng xoay người rời đi, trước khi đi, hắn ta ngẩng đầu nhìn thoáng qua phòng của Tô Tử Lam, sắc mặt vô cùng nghiêm trọng!
Hắn ta không biết Tiêu Nhất Thiên sống hay chết, có thể sống sót trở về không, hắn ta chỉ biết, nhiệm vụ mà mình nhận được lần này rất nguy hiểm, chỉ hơi vô ý thì sẽ gặp vạ lây!
Điều này!
Cũng là nguyên nhân hắn ta luôn lễ độ với đám người Tô Tử Lam, cũng không mù quáng lao vào trong nhà!
Không sợ việc lớn!
Chỉ sợ việc xảy ra bất ngờ!
Lỡ như Tiêu Nhất Thiên không chết thì sao?
Lỡ như Tiêu Nhất Thiên sống sót trở về, tiếp tục làm Sói Vương thì sao?
Lòng vua như vực sâu!
Có quỷ mới biết rốt cuộc Hoàng Chủ bệ hạ đang nghĩ cái gì?
Tục ngữ nói!
Gần vua như gần cọp!
Hậu Triển Bằng từng bước ngồi vào vị trí phó thống lĩnh ngự lâm vệ, từng chính mắt thấy rất nhiều nhân vật lớn sống chết thịnh suy, cho nên hắn ta hiểu rõ một đạo lý:
Nhân vật lớn như Tiêu Nhất Thiên, khi đắc chí không thể tâng bốc lung tung, như vậy sẽ xúc phạm kẻ thù và đối thủ của anh, khi mất lòng cũng không thể giẫm đạp lung tung, đề phòng ngày nào đó anh ngóc đầu dậy, tìm mình báo thù!
Cho nên!
Trước khi tình thế rõ ràng, bo bo giữ mình mới là cách sống tốt nhất…
Mà lúc này!
Bên trong nhà!
Tiếng hét chói tai của Tô Tử Lam không chỉ khiến ngự lâm vệ bên ngoài chú ý, cũng đánh thức Sói Đồng và Đế Hinh ở căn phòng bên cạnh cô, ngay cả đám người Sói Ảnh ở tầng một cũng nghe thấy, rối rít lên tầng!
“Tử Lam!”
“Chị Tô!”
Sói Đồng và Đế Hinh đều là phụ nữ, không hề kiêng dè lao vào phòng của Tô Tử Là Lam, mà đám người Sói Ảnh thì canh giữ ngoài cửa phòng!
Trong phòng!
Tô Tử Lam mặc áo ngủ, vẻ mặt lo âu ngồi trên giường, trên trán thấm một tầng mồ hôi, sắc mặt vô cùng khó coi, thậm chí ánh mắt có hơi đờ đẫn!
Mà Tô An Nhiên!
Thì ôm chặt Tô Tử Lam, không ngừng gọi mẹ!
“Tử Lam!”
“Cô làm sao vậy?”
Sau khi Sói Đồng và Đế Hinh lao vào phòng, một trái một phải ngồi trên giường, Đế Hinh hỏi: “Lại gặp ác mộng sao?”
Tiêu Nhất Thiên đến Nam Cương dẹp loạn đã một tuần, dường như Tô Tử Lam không có một giấc ngủ ngon, gần như tối nào cũng nằm mơ, có khi mơ thấy mẹ Diệp Dao, có khi mơ thấy Tiêu Nhất Thiên!
Tâm trạng khó yên!
Ăn ngủ không yên!
Qua gần năm phút, ánh mắt đờ đẫn của Tô Tử Lam mới dần bình tĩnh lại, nhìn Sói Đồng rồi nhìn Đế Hinh, sau đó, nước mắt nóng hổi không nhịn được mà chảy ra!
Lập tức!
Làm ướt gương mặt xinh đẹp của cô!
“Mẹ đừng khóc!”
“Mẹ đừng khóc!”
Thấy Tô Tử Lam khóc, giọng nói của Tô An Nhiên cũng nghẹn ngào, nhưng mà cô
bé rất hiểu chuyện, cắn môi ngăn nước mắt, còn vươn cánh tay nhỏ, lau nước mắt cho Tô Tử Lam!
Vừa lau!
Vừa nói: “Mẹ đừng khóc, đừng sợ. Bố không ở nhà, mẹ còn có An Nhiên mà, bố ra ngoài đánh người xấu, nếu có người xấu ức hiếp mẹ, mẹ nói với An Nhiên, An Nhiên sẽ xả giận cho mẹ, đánh những người xấu đó chạy hết!”
“Chú Sói nói, bây giờ An Nhiên tiến bộ rất nhanh, rất lợi hại.”
Nhưng mà!
Tô An Nhiên chưa nói hết, cô bé vừa nói như vậy, chóp mũi của Tô Tử Lam lại chua xót, khóc đau lòng hơn!
Một lát sau!
Cảm xúc của Tô Tử Lam hơi ổn định, ngừng khóc, nhẹ giọng nói: “An Nhiên yên tâm, mẹ không sao, mẹ nhớ bố nên không ngủ được.”
“Con ngủ trước đi!”
“Mẹ ra ngoài với cô chú một lát!”
Nói xong!
Tô Tử Lam khoác áo, đứng dậy xuống giường!
Là một đứa bé bốn tuổi, thật ra Tô An Nhiên rất thông minh, không dễ bị lừa nữa. Cô bé biết mẹ có chuyện giữ trong lòng, nhưng không muốn nói với cô bé, sợ cô bé lo lắng, cố ý ra ngoài nói vì không muốn cô bé nghe thấy!
Cho nên!
Vì không để mẹ khó xử, cô bé rất ngoan ngoãn gật đầu, chủ động chui vào chăn, nói: “Mẹ đi đi, con cũng nhớ bố, con cũng muốn mơ, tìm bố trong giấc mơ!”
Nói xong!
Cô bé nhắm mắt lại, làm bộ ngủ!
Tô Tử Lam cúi đầu nhìn Tô An Nhiên ngoan ngoãn đáng yêu, trong lòng đau xót, nhưng vẫn cắn răng ra khỏi phòng!
Sói Đồng và Để Hinh cũng đi theo!
“Chị Tô!”
Thấy bọn họ ra ngoài, đám người Sói
Ảnh đi tới hỏi: “Sao thế?”
Mọi người tới phòng khách ở tầng hai!
Tô Tử Lam thở sâu, lúc này mới nói: “Đúng là tôi gặp ác mộng, mơ thấy Tiêu Nhất Thiên…”
“Anh ấy giết thái tử Đế Hạo!”
“Bản thân cũng…”
“Cũng bị người ta giết!”
Tô Tử Lam nói sơ qua chuyện mình mơ thấy, sau khi nghe xong, Sói Đồng, Sói Ảnh và đám người Đế Hinh nhìn nhau, trong lòng đột nhiên run rẩy, sắc mặt vô cùng nghiêm trọng!
Không nói cảnh tượng Tô Tử Lam mơ thấy là thật hay giả!
Chỉ nói thực tế!
Bọn họ biết rõ tình hình trong phủ Sói Vương bây giờ, sớm nhận ra mình bị ngự lâm vệngoài kia giam lỏng!
Hơn nữa!
Lý Khai Sơn cũng đã nói nội dung cuộc nói chuyện lần trước của Tiêu Nhất Thiên với bọn họ!
Bọn họ không ngu!
Chỉ dựa vào tình hình bây giờ, bọn họ không khó đoán ra, Tiêu Nhất Thiên đến Nam Cương nhất định sẽ rất nguy hiểm, gặp khó khăn, mà bản thân Tiêu Nhất Thiên cũng nhận ra nguy hiểm lớn trong đó:
Cho nên!
Tiêu Nhất Thiên mới cố ý dặn dò Lý Khai Sơn, bảo bọn họ đừng hành động thiếu suy nghĩ, thậm chí đừng chống đối, chờ anh trở về
Nếu vào ngày thường!
Tô Tử Lam gặp ác mộng như vậy, nhất định Sói Đồng và Đế Hinh sẽ an ủi cô. Cảnh trong mơ khác thực tế, chẳng qua là quá lo lắng, mơ thấy những gì đang nghĩ… vân vân!
Nhưng bây giờ!
Chuyện lừa người như thế này, ngay cả bản thân Sói Đồng và Đế Hinh cũng không tin, tất nhiên sẽ không nói ra!
Im lặng một lát!
Sói Đồng lạnh giọng nói: “Ngày mai, chính là đám cưới do Hoàng Chủ quyết định!”
“Là phúc hay họa!”
“Chắc sẽ có kết quả!”
Nói xong!
Sói Đồng quay đầu nhìn Sói Ảnh, hỏi: “Tôi bảo anh nghĩ cách liên lạc với những anh em ở Bắc Cảnh, liên lạc được chưa?”
Mặc dù!
Lúc trước Tiêu Nhất Thiên từng dặn dò, không được hành động thiếu suy nghĩ:
Nhưng mà!
Sói Đồng cùng đám người Sói Ảnh không phải Lý Khai Sơn, tuyệt đối sẽ không bo bo giữ mình, càng không ngồi chờ chết!
Mà người bọn họ có thể tin!
Có thể dựa vào!
Chỉ có những anh em của Huyết Lang đoàn ở Bắc Cảnh!
Bọn họ rất tin!
Nếu Hoàng Chủ Đế Uyên thật sự muốn giết Tiêu Nhất Thiên, thành viên giải ngũ hay thành viên tại ngũ của Huyết Lang
đoàn sẽ kiên định đứng về phía Tiêu Nhất Thiên!
Dù cho đối phương là Hoàng Chủ đương triều, cũng không ngoại lệ!
Cho nên!
Sói Đồng đã bảo Sói Ảnh nghĩ cách liên lạc với thành viên của Huyết Lang đoàn ở Bắc Cảnh, mục đích rất đơn giản, một khi thủ đô xảy ra chuyện, sẽ để những thành viên tại ngũ của Huyết Lang Đoàn, dẫn quân đến phía Nam, tấn công thủ đô!
Trời!
Phải sụp!
Vậy sụp đến chấn động lòng người!
Đất!
Phải chôn vùi!
Vậy phải dời sống lấp biển!
Người!
Phải chết!
Vậy chết cho oanh liệt!
Liên lạc rồi!”
Sói Ảnh gật đầu, sau đó lại lắc đầu, khuôn mặt lộ vẻ khó xử, do dự nói: “Nhưng mà…”
Muốn nói lại thôi!
Hình như
Có gì khó nói!
“Nhưng mà cái gì?”
Nhìn phản ứng của Sói Ảnh, mọi người đều thấp thỏm, con ngươi của Sói Đồng đột nhiên co lại, đập “bộp” một cái lên bàn, mất kiên nhẫn nói: “Có chuyện thì nói thẳng!”
“Có rắm mau thả!”
“Đừng giống như phụ nữ, ăn nói dài dòng!”
Ánh mắt của mọi người đều đặt lên người Sói Ảnh, không khí trong phòng khách lập tức trở nên vô cùng áp lực!
“Bọn họ…”
Chỉ sợ bọn họ không thể tới thủ đô, không giúp chúng ta được!”
Sói Ảnh thấp giọng nói: “Có vẻ Hoàng Chủ đã sớm chuẩn bị, biết chúng ta sẽ xin
Bắc Cảnh trợ giúp!”.
“Cho nên!”
“Hoàng Chủ đã sắp xếp, đoạt quyền cầm quân của họ, phái người thay thế vị trí của họ, giam lỏng họ ở Bắc Cảnh!”
“Lại còn!”
“Bắt người nhà của họ!”
Lời nói này!
Mặc dù giọng nói không lớn, nhưng làm trái tim của mọi người lập tức rơi ống đáy vực!
Sắc mặt như tro tàn!
Bắc Cảnh!
Huyết Lang đoàn!
Cũng không thể trông cậy sao?
Mà quan trọng nhất chính là sự sắp xếp của Hoàng Chủ Đế Uyên, đã hoàn toàn xác nhận nỗi lo lắng trong lòng bọn họ!
Đó chính là!
Đế Uyên thật sự muốn ra tay với Tiêu
Nhất Thiên!
Thật sự muốn giết Tiêu Nhất Thiên!
“Tên!”
“Khốn!”
“Khiếp!”
Giọng nói của Sói Đồng gần như rít từ kẽ răng, ám kình mạnh mẽ trong cơ thể bỗng bùng nổ, đằng đằng sát khí!
Biết làm sao đây!
Đây là vương triều Đại Hạ!
Đế Uyên!
Mới là vua của vương triều!
Bản thân Huyết Lang đoàn là do Đế Uyên bảo Ám Dạ Quỷ Vương xây dựng, bản thân nằm trong sự kiểm soát của Đế Uyên, LÀ Đế Uyên muốn giết Tiêu Nhất Thiên, tất nhiên sẽ không mặc kệ Huyết Lang đoàn!
“Mặt khác…”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!