Chương 400
Tới rồi!
Tiêu Nhất Thiên tới rồi!
Nhưng mà!
Tiêu Nhất Thiên cũng không bước xuống xe, mà trực tiếp ngồi xe đi đến!
Nguyên nhân rất đơn giản!
Người của mười dòng họ lớn ở Thành Thiên Kiếm tới hơn trăm người, chỉ có mười ông già ám cảnh viên mãn, còn có mấy nghìn người dân của Thành Thiên Kiếm và thế lực bên ngoài như hổ rình mồi ẩn núp trong đám người, lúc chiến đấu thì hiện trường ắt sẽ lộn xộn, chỉ dựa vào mấy người Sói Hồn, sợ là không có năng lực bảo vệ Tô Tử Lam và Tô An Nhiên an toàn!
Cho nên!
Tiêu Nhất Thiên chọn ngồi xe đi đến, nếu không rời đi, vậy thì ngồi trong xe chiến đấu! “Nhìn kìa!” “Mau nhìn!” “Chiếc xe đó! Là chiếc xe đó! Chính là chiếc xe đêm qua! Chắc chắn trong xe có một cao thủ tuyệt thế cực kỳ lợi hại!” “Có kịch hay xem rồi!”
Siêu xe đột nhiên xuất hiện lập tức dấy lên tiếng hét kinh ngạc giống như núi kêu biển gầm trong đám người mênh mông!
Đêm qua!
Sử Thừa Sóc bị chiếc siêu xe đó đánh bay tại chỗ, thật sự quá kinh ngạc, quá đáng sợ. Lúc ấy có rất nhiều người dân của
Thành Thiên Kiếm ở đây, trong một đêm mọi người đều đã biết! “Tự tìm đường chết!”
Tất nhiên đám người Tiêu Thiên Thành trên võ đài màu xám cũng chú ý tới chiếc siêu xe của Tiêu Nhất Thiên, nhưng mà sắc mặt của bọn họ đầy vẻ khinh thường, hoàn toàn không để Tiêu Nhất Thiên vào mắt!
Cao thủ ám cảnh viên mãn sao?
Thì thế nào?
Trong mắt bọn họ, cho dù có thêm Tiêu Nhất Thiên, bên Phùng Diệc Bang cũng chỉ có bốn cao thủ ám cảnh viên mãn, vốn không thể thay đổi tình hình, không thể đảo ngược thế thất bại!
Tới đây!
Chỉ có thể chịu chết mà thôi! “Tới thì tốt!”
Hành động của Bàng Thái Hằng vì thế mà dừng lại, nhìn chiếc siêu xe kia xông thẳng về phía mình, ông ta nghiêm nghị không sợ, sát ý ngút trời, khóe miệng nở một nụ cười lạnh thèm máu, lập tức bỏ qua Lý Khai Sơn, tung người hung hãn nhảy về phía chiếc siêu xe giống như hổ chụp mồi!
Cùng lúc đó!
Ám kình mạnh mẽ trong cơ thể điên cuồng ngưng tụ.người nhảy giữa không trung, giơ nằm đấm, quát mắng lớn: “Hôm nay ông đây muốn mở mang kiến thức, con mẹ nó mày có tài giỏi như người dân của Thành Thiên Kiếm đồn không, có thể cách nóc xe đánh bay một cao thủ ám cảnh viên mãn!” “Làm đi!” “Đánh bay tao đi!”
Cảnh tượng Sử Thừa Sóc bị đánh bay, ba người Bàng Thái Hằng, Tiêu Quốc Thiên và Mao Trường Sinh tới chậm nên không thể tận mắt nhìn thấy, Bàng Thái Hằng vẫn luôn nghi ngờ chuyện này!
Dù sao!
Bản thân Bàng Thái Hằng chính là cao thủ ám cảnh viên mãn, với lại cho dù trong các cao thủ ám cảnh viên mãn, ông ta không phải người xuất sắc, ít nhất cũng thuộc người trên trung bình!
Nhưng dù là ông ta, cũng không thể cách nóc xe mà đánh bay Sử Thừa Sóc tại chỗ!
Thậm chí!
Bị thương nặng!
Cho nên!
Bây giờ có cơ hội chứng minh thật hay giả, tất nhiên Bàng Thái Hằng sẽ không bỏ lỡ, một cú đấm này của ông ta gần như dùng toàn bộ ám kình trong cơ thể, đánh một cú đủ để đập xuyên nóc chiếc siêu xe đó tại chỗ! “Ông cũng muốn thử?” “Được!” “Như ông mong muốn!”
Chỉ nghe thấy!
Giọng nói của một người đàn ông truyền ra từ bên trong chiếc siêu xe đó!
Chính là Tiêu Nhất Thiên!
Nói thì chậm!
Làm thì nhanh!
Cách mấy chục mét ngắn, tốc độ của siêu xe và tốc độ lao tới của Bàng Thái Hằng bằng nhau, ngay khi giọng nói của Tiêu Nhất Thiên vừa dứt, Bàng Thái Hằng đã xuất hiện ngay phía trên siêu xe, lao xuống, vung nắm đấm lớn, hung dữ đánh xuống nóc xe!
Nhưng mà!
Cùng trong giây phút đó, Tiêu Nhất Thiên ngồi ở ghế sau của siêu xe, bất động như núi, minh kình lạnh thấu xương trong cơ thể lặng lẽ bắn ra ngoài, xuyên qua nóc xe, nhào thẳng về phía Bàng Thái Hằng!
Ngay sau đó!
Mình kình và ám kình trên nóc xe va chạm vào nhau, đan xen nhau, Bàng Thái Hằng chỉ cảm thấy, hình như có một trận gió không nhìn thấy đột nhiên phun ra từ bên trong siêu xe, đánh lên người ông ta, trận gió kia mạnh đến không nói nên lời!
Mạnh tới mức nào chứ?
Ngay cả tốc độ lao xuống của ông ta cũng bỗng chậm lại, ngay cả ám kình mạnh mẽ bao bọc nắm tay của ông ta, giây phút chạm vào trận gió đó dường như cũng bị trận gió đó thổi tan!
Hơn nữa!
Là dễ dàng thổi tan!
Loại cảm giác này!
Cực kỳ quái lạ!
Cũng vô cùng khủng khiếp!
Loại tình huống này!
Bàng Thái Hằng sống hơn nửa đời, hôm nay là lần đầu tiên gặp phải, cho nên ông ta thấp thỏm trong lòng, sắc mặt đùng đùng tức giận lập tức thay đổi, thay bằng vẻ sợ hãi khó có thể miêu tả! “Mày…”
Bàng Thái Hằng kinh ngạc muốn nói chuyện, cơ thể của ông ta vừa cách nóc xe không đến nửa mét, cả cơ thể đã bị trận gió vô hình không nhìn thấy, lạnh lẽo đến mức làm người ta sởn tóc gáy đánh bay ra ngoài!
Nhào tới thế nào!
Thì bay về như thế!
Cảnh tượng này, đứng ở góc độ của người xem, trong mắt đám người Tiêu Thiên Thành, những người dân của Thành Thiên Kiếm vây xem và người của thế lực bên ngoài, thật sự giống như bị chiếc siêu xe đó đánh bay!
Kỳ lạ!
Kỳ lạ khó nói!
Kỳ lạ không thể miêu tả!
Bịch!
Dưới tiếng kêu la cuồng loạn và ánh mắt sợ hãi muốn chết của mọi người, Bàng Thái Hằng tràn đầy khí thế vừa nãy, lúc này giống như đống phân bị ném bay hơn mười mét, ngã xuống mặt đất đá san sát!
Phụt!
Phun ra một ngụm máu!
Con mẹ nó đừng nói nhếch nhác cỡ nào!
Vù!
Sau khi đâm bay Bàng Thái Hằng, Sói Hồn cũng không dừng xe, mà thừa thắng xông lên, lái xe về phía Bàng Thái Hằng, không làm thì thôi đã làm thì phải làm cho hoành tráng, trực tiếp muốn giết chết Bàng Thái Hằng!
Thấy thế!
Bàng Thái Hằng bị dọa cho tái mặt, trái tim run rẩy dữ dội, trán toát mồ hôi lạnh, đâu còn lo lắng vết thương trên người mình? Liều mạng đứng dậy, hoảng sợ hô: “Mày…” “Mày là Minh…”
Rõ ràng!
Trong một giây đánh nhau ngắn ngủi vừa rồi, Bàng Thái Hằng mơ hồ nhận ra điều gì, mặc dù đời này ông ta chưa từng gặp cao thủ Minh Cảnh chân chính, chưa từng tự cảm nhận sức mạnh to lớn của mình mình, nhưng mà trừ cao thủ Minh Cảnh ra, thật sự là ông ta không nghĩ ra có ai có thể cách nóc xe mà đánh bay một cao thủ ám cảnh viên mãn như mình ngay tại chỗ!
Đáng tiếc!
Ông ta biết quá muộn, chưa nói ra lời muốn nói, muốn chạy trốn nhưng vẫn không kịp. Chiếc siêu xe đó đã dùng tốc độ nhanh như chớp đi tới trước mặt ông ta!
Sau đó…
Bịch!
Cùng với một tiếng động làm người ta sợ hãi và một tiếng kêu thảm thiết làm người ta nổi da gà, Bàng Thái Hằng vừa đứng dậy lại bay ra ngoài lần nữa!
Lần trước!
Là bị mình hình của Tiêu Nhất Thiên đánh bay!
Lần này!
Là bị chiếc siêu xe kia đâm bay!
Cơ thể bay giữa không trung, miệng không ngừng phun máu tươi, ý thức lập tức trở nên mơ hồ, bên tai truyền tới giọng nói bình tĩnh như nước của Tiêu Nhất Thiên: “Bây giờ, ông đã thử rồi đó!” “Hài lòng không?” “Thoải mái không?”
Đây!
Là lời nói cuối cùng mà trước khi Bàng Thái Hằng mất hết ý thức đã nghe được!
Mẹ nó!
Đột nhiên Bàng Thái Hằng rất muốn khóc!
Nhưng mà!
Bây giờ ông ta không có sức để khóc!
Bich!
Lúc giọng nói của Tiêu Nhất Thiên vừa dứt, Bàng Thái
Hằng lại bay ra hơn mười mét, ngã xuống mặt đất đá san sát, nhanh chóng lăn năm sáu vòng về phía trước!
Sau đó!
Nằm sống xoài như chó chết ở đó!
Không động đậy!
Cả người toàn máu! Toàn bộ quá trình nhìn có vẻ dài, thật ra không quá năm giây, chờ những người xung quanh phục hồi lại tinh thần, Bàng Thái Hằng đã bay liên tục hai lần!
Không rõ sống chết!
Đậu má!
Đậu má!
Con mẹ nó đậu má!
Đánh nhau ngắn ngủi, mang đến cơn chấn động không gì sánh kịp cho những người đứng xem xung quanh, quả thật bọn họ không thể tin vào hai mắt của mình, không thể tin được những gì xảy ra trước mắt!
Ừng ực!
Ừng ực!
Ực ực ực ực ực!
Đâu đâu cũng có tiếng nuốt nước miếng điên cuồng, đám người Tiêu Thiên Thành trên võ đài màu xám cũng được, người dân của Thành Thiên Kiếm ở đối diện cũng được, bao gồm những người của thế lực bên ngoài đang rục rịch, tất cả đều không kìm được mà nuốt nước miếng!
Đêm qua!
Cảnh tượng Sử Thừa Sóc bị siêu xe đánh bay, chỉ có một phần người dân của Thành Thiên Kiếm chính mắt thấy, những người khác chỉ nghe đồn, chỉ cho là đã thêm mắm dặm muối, nói quá mà thôi, cho nên rất nhiều người nghi ngờ giống Bàng Thái Hằng, thật ra không tin lắm!
Bây giờ!
Cảnh tượng đêm qua tái hiện trước mặt họ, trước mặt mọi người, Bàng Thái Hằng làm người ăn cua đầu tiên, dùng hành động thực tế của ông ta để chứng minh những lời đồn đó là thật!
Cao thủ!
Cao thủ tuyệt thế!
Trong chiếc siêu xe kia, có một cao thủ tuyệt thế sức mạnh khủng khiếp!
Điều này!
Đã không có ai còn dám nghi ngờ! “Ông chủ Tiêu!”
Sau khi giải quyết Bàng Thái Hằng, Sói Hồn dừng xengay giữa đám người Tiêu Thiên Thành và đám người Lý Khai Sơn, cản đường của bốn cao thủ viên mãn khác của Thành Thiên Kiếm, Tiêu Nhất Thiên ngồi trong xe, từ xa nói với Tiêu Thiên Thành: “Ân oán cá nhân, Thành Thiên Kiếm sẽ không nhúng tay!” “Đây!” “Là do ông cam kết!” “Bây giờ!” “Ông còn muốn công khai vi phạm lời hứa của mình, thông đồng với nhà họ Cao đẩy chúng tôi vào chỗ chết sao?”
Nghe vậy!
Con ngươi của Tiêu Thiên Thành hơi co lại, nhìn chằm chằm chiếc siêu xe của Tiêu Nhất Thiên, mí mắt và khóe miệng không nhịn được mà run rẩy!
Không ngờ tới đúng là không ngờ tới!
Tiêu Thiên Thành thật sự nằm mơ cũng không ngờ, mưu tính hay do ông ta tạo ra, hại chết một cao thủ ám cảnh viên mãn của nhà họ Cao, kế hoạch mượn đao giết người sắp thành công, kết quả đột nhiên có một Trình Giảo Kim như Tiêu Nhất Thiên nhảy ra!
Tiêu Thiên Thành không ngu!
Tất nhiên ông ta nhìn ra, nhất định trong siêu xe có cao thủ tuyệt thế xuất sắc trong ám cảnh viên mãn!
Thậm chí!
Rất có thể đột phá ám cảnh viên mãn, bắt đầu chạm đến ngưỡng cửa Minh Cảnh!
Dù sao!
Tiêu Thiên Thành cũng chưa từng gặp cao thủ Minh Cảnh chân chính, thông qua trận đấu ngắn ngủi vừa rồi, ông ta chỉ có thể xác định Tiêu Nhất Thiên rất mạnh, cực kỳ mạnh, còn cụ thể mạnh đến mức nào thì không dám kết luận bừa!
Âm!
Trong lúc Tiêu Thiên Thành do dự không quyết định, bên kia, tiếng vang chói tai truyền tới, chỉ thấy Phùng Diệc Bang hợp sức với một cao thủ ám cảnh viên mãn khác của nhà họ Phùng, thành công giết cao thủ ám cảnh viên mãn thứ hai của nhà họ Cao!
Ba người!
Đã chết hai người!
Chỉ còn lại đối thủ của Lý Khai Sơn đang khó khăn chống đỡ, thấy người của Thành Thiên Kiếm bị Tiêu Nhất Thiên ngăn cản, ông bạn thứ hai cũng mất mạng, ông ta đâu còn dám hiếu chiến? Hét lớn: “Nhất Minh, không thể làm được!” “Chạy mau!”
Nói xong!
Ông ta không hề do dự, một cú đấm lui Lý Khai Sơn, xoay người chạy trốn! “Muốn chạy?” “Hừ!” “Không dễ như y!”
Phùng Diệc Bang lập tức đuổi giết, vì thế, chiến trường bên kia thành chỗ Lý Khai Sơn và đám người Phùng Diệc Bang hợp tác giết cao thủ may mắn sống sót duy nhất của nhà họ Cao! “Tộc trưởng Tiêu!” “Mau!” “Mau cứu người!”
Thấy cao thủ của nhà họ Cao liên tiếp bị giết, cho dù lấy thân phận và tính cách của cậu chủ lớn nhà họ Cao, lúc này Cao Nhất Minh cũng nóng lòng, giống như kiến bò trên chảo nóng, sự sợ hãi vô ngần lan tràn trong lòng, thậm chí làm anh ta mơ hồ có cảm xúc sắp tè ra quần, lúc bảo Tiêu Thiên Thành cứu người, đầu còn có giọng điệu kiêu ngạo như trước? Thật sự chính là khép nép cầu xin!
Biết làm sao được!
Nếu ba cao thủ này của nhà họ Cao chết hết, cả nhà họ Cao cũng xong đời!
Liên lụy quá lớn! Nhưng mà!
Tiêu Thiên Thành hít một hơi thật sâu, nhìn Cao Nhất Minh một cái, lắc đầu nói: “Cậu Cao, muộn rồi!” “Lúc này đã muộn!”
Đúng vậy!
Muộn rồi!
Tiêu Thiên Thành vừa do dự mười mấy giây, thật ra đã bỏ lỡ thời cơ giúp đỡ tốt nhất, bây giờ cao thủ của nhà họ Cao bị ba người vây đánh, ở giữa lại có Tiêu Nhất Thiên ngăn cản, cho dù Tiêu Thiên Thành muốn cứu, chỉ sợ cũng không kịp nữa!
Quan trọng nhất chính là!
Với tình huống trước mặt, vì nghĩ cách cứu một cao thủ nhà họ Cao đã sớm biết không cứu được, mà đắc tội cao thủ tuyệt thế chưa biết lại lịch như Tiêu Nhất Thiên, có đáng không?
Có lợi không?
Trước nay Tiêu Thiên Thành luôn lấy đại cục làm trọng. Tất nhiên sẽ nghĩ ra lợi và hại trong đó!
Nhà họ Cao hết chỗ cứu rồi!
Với lại!
Giây phút nhà họ Cao mất đi tất cả cao thủ ám cảnh viên mãn, với Tiêu Thiên Thành mà nói, với Thành Thiên Kiếm mà nói, đã không còn giá trị lợi dụng nữa!
Còn cứu?
Cứu cái rắm chứ cứu! “Ông!” “Ông ông…”
Nghe được câu trả lời của Tiêu Thiên Thành, Cao Nhất Minh hoàn toàn cứng đờ người, hoàn toàn rơi vào tuyệt vọng.nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Tiêu Thiên Thành, anh ta biết, mình bị Tiêu Thiên Thành tàn nhẫn vứt bỏ rồi, anh ta muốn nâng tay lên liều mạng với Tiêu Thiên Thành, nhưng mà anh ta không có can đảm như thế!
Bich!
Chân mềm nhũn, Cao Nhất Minh trực tiếp ngồi xuống bên chân Tiêu Thiên Thành, dáng vẻ mất hồn mất vía, giống như một quả bóng xì hơi! “Chết đi!”
Ngay lúc này, giọng nói tức giận mắng chửi của Lý Khai Sơn vang lên, một cao thủ cuối cùng của nhà họ Cao cũng đã mất mạng, linh hồn tới suối vàng dưới sự hợp sức của đám người
Lý Khai Sơn!
Đã chết!
Tất cả đều đã chết!
Đến lúc này!
Ba cao thủ ám cảnh viên mãn được Cao Nhất Minh dẫn đến Thành Thiên Kiếm, đã chết hết dưới chân núi Kiếm Sơn!
Mà lúc bọn họ chết, tiếng đám người mênh mông ồn ào như sét, trong phút này đột nhiên trở nên yên lặng, yên lặng đáng sợ, gần như ánh mắt của mọi người đều tập trung lên chiếc siêu xe của Tiêu Nhất Thiên!
Chiếc siêu xe đó!
Thành tiêu điểm duy nhất ở xung quanh!
Mọi người đều nghĩ trong đầu, cao thủ tuyệt thế ngồi trong chiếc siêu xe đó, rốt cuộc là ai?
Bây giờ!
Ba cao thủ của nhà họ Cao đã đền tội!
Anh ta!
Sẽ làm gì tiếp theo? Sẽ chịu để yên sao? Sẽ bước xuống xe sao? Sẽ tha cho mười dòng họ lớn ở Thành Thiên Kiếm do Tiêu Thiên Thành đứng đầu sao?
Một chuỗi nghi ngờ lẩn quẩn trong lòng của mọi người!
Một lát sau!
Tiêu Nhất Thiên ngồi trong siêu xe lại lên tiếng, nhẹ giọng nói: “Xem ra, ông chủ Tiêu rất biết thức thời, cũng là người thấu tình đạt lý!” “Nếu như vậy…” “Ha ha!” “Xóa bỏ tất cả ân oán trước đây, tôi có thể xem như chưa từng xảy ra chuyện gì!” “Nhưng mà!” “Tôi cần một số vị trí hang động của tế thần Kiếm Sơn, không biết ông chủ Tiêu có sẵn lòng đưa không?”
Vị trí!
Vị trí của tế thần Kiếm Sơn!
Lời nói của Tiêu Nhất Thiên làm tất cả mọi người bừng tỉnh, tới Kiếm Sơn, tham gia tế thần, quả nhiên cũng tới vì vị trí giống những người của thế lực bên ngoài khác!
Nhưng mà…
Một ít?
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!