Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Sói Vương Bất Bại Tiêu Nhất Thiên Full - Tiêu Nhất Thiên

Chương 464

Hoàng Chủ Tiêu Nhất Thiên, không trâu bắt chó đi cày “Mạt tướng Tê Vệ Đông, bái kiến Sói Vương Tiêu”

Về mặt lý thuyết, Tề Vệ Đông chính là thống soái tam quân. Tuổi tác của hắn không nhỏ, trình độ hay cấp bậc trong quân đội so ra cũng hơn Tiêu Nhất Thiên rất nhiều.

Huống hồ Tiêu Nhất Thiên đã xuất ngũ khỏi Bắc Cảnh từ lâu.

Cho nên bất kể thế nào, Tề Vệ Đông cũng không nên hành lễ trang trọng với Tiêu Nhất Thiên như vậy!

Vậy mà Tề Vệ Đông cứ cương quyết phải quỳ, quỳ rất dứt khoát.

Một vái này, thực hiện một cách đầy kiên định.

Thấy thế

Hành động đột ngột của Tề Vệ Đông khiến tất cả mọi người đều hoảng sợ. Tiêu Nhất Thiên cũng không nhịn được phải trợn trắng mắt. Anh tiến lên vài bước, duỗi tay đỡ lấy Tề Vệ Đông, nói: “Tướng quân Tê làm gì vậy?” “Ha hả.” “Ngài bây giờ đã là thống soái tam quân, là tướng lĩnh tối cao của Đại Hạ. Trước con mắt của mấy chục vạn binh lính, ngài quỳ như vậy không sợ bị các anh em chế cười sao?”

Trước kia Tiêu Nhất Thiên cũng từng nắm giữ quân đội, hiểu được đạo lí giữa binh và tướng. Người làm tướng phải mẫu mực nghiêm túc bởi hành động của mình đại diện cho bộ mặt của quân lính dưới trướng.

Nhưng Tề Vệ Đông nhất quyết quỳ tại chỗ không chịu đứng dậy, nói lớn: “Tiêu Sói Vương trước đây trấn thủ Bắc Cảnh, một lòng vì đất nước. Sau khi xuất ngũ lại trúng kế của hoàng chủ, phải gánh chịu tội danh phản quốc” “Hiện tại Đại Hạ rơi vào tình thế ngàn cân treo sợi tóc. Tiêu Sói

Vương không so đo hiềm khích lúc trước, dẫn theo nhiều cao thủ đến trợ giúp, ngăn chặn sóng dữ. Ngài không chỉ cứu tính mạng của hàng ngàn hàng vạn binh lính chúng tôi mà còn cứu cả giang sơn Đại Hạ, chính là cứu mạng sống cho muôn dân trăm họ, giúp bá tánh tránh nỗi khổ chiến tranh loạn lạc, thoát được nỗi nhục mất nước lầm than.” “Đại ân đại đức này.” “Một quỳ một lạy của mạt tướng, Tiêu Sói Vương nhận là lẽ đương nhiên.”

Nói!

Tề vệ Đông bất thình lình quay đầu nhìn về mấy vạn binh sĩ Đại Hạ đang đứng, sốt ruột la to: “Mẹ kiếp, còn đứng đực ra đấy làm gi?” “Còn không mau cùng bản tướng quân cảm tạ ơn cứu mạng của Tiêu Sói Vương” “Ơn cứu quốc nữa chứ.” m thanh hùng hồn tựa tiếng rồng ngâm hổ gầm vang xa vài dặm, truyền vào tai tất cả binh sĩ Đại Hạ.

Ngay sau đó. “Cảm tạ ơn cứu mạng của Tiêu Sói Vương.” “Cảm tạ ơn cứu quốc của Tiêu Sói Vương”

Không do dự hay chần chờ dù chỉ một khắc, binh sĩ Đại Hạ đồng thanh hò hét.

Thanh âm như sấm dậy. Nơi nơi đều khiếp sợ.

Trận chiến này làm thiệt hại gần một nửa số binh lính Đại Hạ. Năm trăm ngàn quân còn lại không quá ba trăm ngàn. Nhưng cũng chính bởi tính chất ác liệt như vậy mà càng tô đậm thêm tầm quan trọng của đám người Tiêu Nhất Thiên.

Nếu không thì chỉ sợ ngay cả ba trăm ngàn binh tướng này cũng không qua nổi đêm nay.

Đàn ông trong quân đội đều là những gã cứng rắn gan góc. n oán rõ ràng.

Tôn trọng kẻ mạnh.

Vừa rồi chính mắt bọn họ trông thấy thành viên của Điện Thiên Thần dưới trướng Tiêu Nhất Thiên cùng thành viên của Bạch Ngọc Nữ Quân hợp sức đại chiến, xoay chuyển thế trận, cứu mạng bọn họ.

Cũng tận mắt quan sát Tiêu Nhất Thiên liều mạng một trận với tay quốc sư Đại Hoa hòng đổi lấy hòa bình.

Cứu mạng!

Cứu quốc!

Đây quả thực là ơn to bằng trời. Cho nên cũng giống như Tề Vệ Đông, một tiếng cảm ơn này thật sự xuất phát từ nội tâm bọn họ.

Phập!

Phập!

Phập!

Lời cảm tạ vừa mới dứt thì trong nháy mắt, âm thanh quỳ một gối vang lên như sóng dâng hết đợt này đến đợt khác. Mấy trăm ngàn binh lính Đại Hạ, bất kể là đứng ở vị trí nào đều đồng loạt lấy Tiêu Nhất Thiên làm trung tâm, hướng về chỗ anh đang đứng mà cung kính quỳ xuống lạy.

Tình cảm này, cảnh tượng này quả thật khiến người ta chấn động. Nhất là thành viên của Điện Thiên Thần và Bạch Ngọc Nữ Quân đứng bên cạnh Tiêu Nhất Thiên, bọn họ không ở trong hàng ngũ quân đội, càng chưa bao giờ đánh giặc nên trước giờ chưa được chứng kiến trường hợp nào như vậy.

Cho nên cảnh tượng trước mắt gây cho họ sự xúc động mạnh.

Sắc mặt bọn họ trở nên trầm xuống, cảm xúc mê man. Thời điểm nhìn về phía Tiêu Nhất Thiên đôi mắt càng mang thêm vẻ kính sợ vốn có.

Tục ngữ có câu: Lương thần chọn chủ mà phò, chim khôn lựa cành mà đậu.

Trước đây bọn họ gia nhập Điện Thiên Thần hay đầu quân cho Bạch Ngọc Nữ quân dưới trướng Tiêu Nhất Thiên đều có lý do riêng, hoặc là báo ân, hoặc là tự bảo vệ mình.

Mà giờ phút này, chính tại khoảnh khắc này, bọn họ dường như đã nhìn thấy trên người Tiêu Nhất Thiên tỏa ra một sức hút thật lớn, khiến bọn họ càng thêm thấu hiểu và đồng cảm với Tiêu Nhất

Thiên một cách sâu sắc. “Các tướng sĩ không cần đa lễ.” “Mọi người đứng dậy cả đi.”

Tiêu Nhất Thiên đứng giữa đám đông, liếc mắt nhìn xung quanh. Trong lòng anh giờ đây nổi lên từng đợt sóng, dường như trong phút chốc lại trở về những năm tháng trấn giữ Bắc Cảnh đầy nguy hiểm, anh trầm giọng nói: “Tôi cũng giống như mọi người, đều là con dân của Đại Hạ. Mọi người và dân chúng Đại Hạ đều là anh em máu mủ với tôi.” “Cho nên bất kể là cứu tính mạng mọi người hay báo vệ sự an nguy của Đại Hạ, điều đó không phải ân, càng không phải đức. Đó là trách nhiệm, là nghĩa vụ của một người dân Đại Hạ như tôi.” “Da không còn, thử hỏi lông mọc chỗ nào?” “Mất nước, biết tìm nhà ở đâu?” “Tôi có niềm tin rằng hiện tại, mọi người tuy không cùng trình độ với tôi, không có thực lực hay thế lực như tôi. Nhưng mọi người giống tôi ở chỗ có một trái tim hướng về tổ quốc.

Lời này Tiêu Nhất Thiên nói ra hết sức hùng hồn, ngập tràn khí phách.

Mọi người đều im lặng lắng nghe, nhiệt huyết trong lồng ngực sôi trào.

Đặc biệt là Tề Vệ Đông.

Hắn quỳ gối trước mặt Tiêu Nhất Thiên, tiếp cận Tiêu Nhất Thiên ở khoảng cách gần nhất. Những lời này của Tiêu Nhất Thiên khiến hắn càng thêm khẳng định mình không chọn sai người. “Tiêu Sói Vương…”

Sau khi được Tiêu Nhất Thiên đỡ dậy, tâm trạng kích động của Tề Vệ Đông thật lâu sau mới có thể bình tĩnh trở lại. Hắn vẫn không kìm được chút lo lắng, cuối cùng thật sự không thể dằn lòng được nên đành mở miệng: “Hoàng tộc quen thói ích kỷ. Trận chiến lần này ngài dẫn người ngăn chặn sóng dữ, lập ra ước định hòa bình với quốc sư Đại Hoa, nhưng…” “Nhưng về phần hoàng thành…” “Ôi chao!”

Tề Vệ Đông thở dài một hơi, cắn răng nói: “Mạt tướng hơi lo làng. Việc này mà truyền đến tai hoàng thành, hoàng chủ bệ hạ chưa chắc đã hiểu được ý tốt của ngài, chưa chắc đã nhận ân tình của ngài hay cảm tạ cái ơn của ngài!” “Thậm chí còn phá vỡ ước định hòa bình giữa ngài và quốc sư Đại Hoa. Hoặc là lấy oán trả ơn, gán cho ngài tội danh nhiễu loạn quân lính vượt quá giới hạn”

Lấy oán trả ơn.

Tề Vệ Đông làm tướng ở Đại Hạ đã lâu, hẳn vì Đại Hạ chinh chiến mấy chục năm mới có được địa vị như ngày hôm nay. Tất nhiên là hắn cực kỳ rõ ràng về tính nết của 2 vị hoàng chủ, bất kể là Hoàng Chủ Đế Uyên trước kia hay Hoàng Chủ Đề Khâm hiện tại. Hắn hiểu rõ gần vua như gần cọp, lòng dạ bậc quân vương hung hiểm khó lường đến nhường nào.

Sự lo lắng của hắn không phải không có cơ sở. Bởi vì hắn biết, loại chuyện này để thị hoàng tộc nhất định làm được.

Trước kia cũng đã làm không ít.

Chỉ trách Tề Vệ Đông mấy ngày nay còn đang đóng quân ở núi Vạn Nhẫn, không biết đến hoàng thành hỗn loạn, càng không biết tin tức Đế Khâm đã chết. Nếu không thì hắn đã chẳng cần lo lắng như vậy.

Thời điểm nói ra những lời này, Tề Vệ Đông cũng không cổ tình nói bé. Không ít binh sĩ Đại Hạ đứng ở xung quanh đều nghe được lời hắn nói, cũng hiểu được ý tứ của hắn. Tướng sĩ Đại Hạ vẻ mặt tràn đầy oán giận, trong lòng sầu lo mà không thể làm gì được.

Bất kể nói thế nào đi chăng nữa, bọn họ đều là binh sĩ Đại Hạ. Trong lòng bọn họ dù có tồn tại oán giận hay bất mãn với hoàng tộc Đại Hạ thì cũng tuyệt đối không có khả năng tạo phản. “Tướng quân Tề không cần lo lắng”

Tiêu Nhất Thiên lắc đầu. Loạn hoàng thành không giấu được, cái chết của Đế Khâm không giấu được, mà cũng không cần thiết phải giấu. Tiêu Nhất Thiên trầm giọng nói: “Hoàng thành Đại Hạ hiện tại đã không còn hoàng chủ…” “Hả?”

Tề Vệ Đông sửng sốt, trái tim cũng theo đó mà run lên, kinh ngạc hỏi: “Tiêu Sói Vương nói vậy là có ý gì?” “Để Khâm!” “Vào mấy ngày trước, đã chết rồi!”

Tiêu Nhất Thiên cũng không cần nói bé, ngược lại anh còn cố ý lên giọng, truyền âm thanh vào tai tướng sĩ tam quân.

Ruỳnh!

Một hòn đá ném xuống làm xao động cá hồ nước.

Lời nói của Tiêu Nhất Thiên hiển nhiên gây ra một hồi sóng to gió lớn. Những tiếng hô lớn nổi lên từ bốn phía, bầu không khí khiếp sợ bao phủ, ai nấy đều choáng váng.

Chân Tề Vệ Đông mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã ngồi trên mặt đất. “Tiêu Sói Vương, ngài…”

Tin tức cái chết của Để Khâm từ trong miệng Tiêu Nhất Thiên phát ra. Cả Tề Vệ Đông lẫn tướng sĩ tam quân đều mặc nhiên xem Tiêu Nhất Thiên là hung thủ mưu hại hoàng chủ Đế Khâm.

Rốt cuộc dựa vào thực lực của Tiêu Nhất Thiên cùng cao thủ bên người anh, nếu muốn đánh vào hoàng thành giết hại Đế Khâm quả thật dễ như trở bàn tay.

Nếu thật sự là như vậy thì phải làm thế nào.

Vừa rồi Tiêu Nhất Thiên cứu mạng cứu quốc, công lao to lớn là thật.

Hiện tại Tiêu Nhất Thiên mưu hại hoàng chủ, tội lỗi tày trời cũng là thật.

Nếu vậy thì đảm binh tướng Đại Hạ được cứu mạng phải đối mặt với Tiêu Nhất Thiên như thế nào? “Người không phải do tôi giết.”

Tiêu Nhất Thiên không ngốc, anh biết bọn họ đang suy nghĩ điều gì. Vì thế anh nói đúng sự thật: “Sơn chủ Tuyết Vực và Hải Vương Đông Tinh, Lâm Thanh Uyển ba kẻ này, thêm cả quốc sư Đại Hoa đều là người của Điện Huyền Vương “Bọn họ âm thầm lập mưu, lén cấu kết với nhau, đã sớm định ra kế sách, muốn mượn tay một triệu binh lính Đại Hoa để diệt Đại

Ha.” “Mấy ngày trước Sơn Chủ Tuyết Vực, Đông Hải Sao Vương,

Lâm Thanh Uyển cùng liên thủ, bắt giữ người hoàng tộc trong kinh thành, dùng máu hoàng tộc để khởi động đàn tế bên trong phệ hồn đại trận. Sơn Chủ Tuyết Vực, Đông Hải Sao Vương đồng thời bước vào minh cảnh.” “Đây cũng là nguyên nhân khiến tôi dẫn người trở lại kinh thành.” “Hiện tại Đông Hải Sao Vương đã bị tôi giết, Sơn Chủ Tuyết Vực bị tôi cầm tù, mà Lâm Thanh Uyển thì nhất niệm thành ma, trở nên điên điên khùng khùng. Hoàng thành bây giờ tạm thời không có chủ.”

Trong lòng Tiêu Nhất Thiên bình thản, hiển nhiên không chút nào e ngại mọi người, nói rành mạch hết sự tình đã trải qua. Đám

Tề Vệ Đông có tin hay không anh cũng không quan tâm.

Nghe thấy vậy, đám đông lại một lần nữa truyền ra những tiếng xôn xao. Tất cả mọi người đều túm tụm nhỏ giọng bàn luận.

Không còn cách nào.

Những lời này của Tiêu Nhất Thiên thật sự gây kinh hãi. Ba vị quyền lực chỉ xếp sau Hoàng Chủ Đế Khâm là Sơn Chủ Tuyết Vực, Đông Hải Sao Vương, Lâm Thanh Uyển bỗng chốc trở thành tội nhân phản quốc.

Nói xong, Tiêu Nhất Thiên cũng không đợi đám người Tề Vệ Đông đáp lại, anh nhìn về bọn Xuân Nhụy, ý bảo: “Trận chiến kết thúc rồi, chúng ta đi thôi.” “Vâng.” “Được.”

Bọn Xuân Nhuy gật đầu, đi theo phía sau Tiêu Nhất Thiên, hướng về mấy chiếc siêu xe đỗ cách đó không xa.

Xôn xao!

Xôn xao!

Xôn xao!

Binh sĩ Đại Hạ ở xung quanh đều lui về phía sau, nhường ra một con đường. Lời Tiêu Nhất Thiên nói, bọn họ tin cũng được, không tin cũng được, biết ơn Tiêu Nhất Thiên cũng được, mà thù hận Tiêu Nhất Thiên cũng chẳng sao. Tiêu Nhất Thiên phải đi, bọn họ sẽ không ngăn cản.

Cũng không dám ngăn cản.

Tề Vệ Đông sững sờ đứng đó, quay lưng về phía bọn Tiêu Nhất Thiên. Trong đầu không ngừng vang lên những lời Tiêu Nhất Thiên nói, trong lòng thì rối bời.

Nhưng vào lúc Tiêu Nhất Thiên đi đến một chiếc siêu xe, vươn tay mở cửa xe…

Đột nhiên!

Tề Vệ Đông cắn răng, dậm chân, dường như đã nghĩ thông suốt, hoặc là đã có quyết định. Hắn xoay người lại, sau đó… phich một tiếng, lại một lần nữa hướng về Tiêu Nhất Thiên quỳ một gối xuống đất. “Tiêu Hoàng Chủ”

Tề Vệ Đông hướng về phía Tiêu Nhất Thiên dõng dạc hô to. m thanh vang lên như sét đánh. Mọi người đều cả kinh.

Mẹ ơi, chuyện gì xảy ra vậy?

Cái quái gì đang diễn ra?

Tề Vệ Đông trước đây thường gọi Tiêu Nhất Thiên là “Tiêu Sói Vương “, mà nay lại đột nhiên thốt ra câu “Tiêu Hoàng chủ”. Binh sĩ Đại Hạ kinh ngạc nhìn nhau, hình như đã hiểu ý Tề Vệ Đông.

Cánh tay phải đang vươn ra của Tiêu Nhất Thiên dừng giữa không trung. “Đất nước không thể một ngày thiếu vua”

Không để Tiêu Nhất Thiên kịp từ chối, Tề Vệ Đông đúng tình hợp lý nói tiếp: “Hoàng Chủ Đế Khâm đã chết, người trong hoàng tộc đều bị mấy tên chó má Sơn Chủ Tuyết Vực giết hại. Tiêu Sói Vương thay bọn họ báo thù, lại cứu vớt toàn bộ Đại Hạ, công lao không ai sánh bằng.” “Hiện giờ nhìn khắp Đại Hạ, bàn về thực lực hay danh tiếng, nhân phẩm làm gì có ai xứng đáng nhận chức vụ Hoàng Chủ hơn Tiêu Sói Vương” “Cho nên mạt tướng Tề Vệ Đông cả gan thỉnh cầu Tiêu Sói Vương vì binh sĩ Đại Hạ, vì lê dân bá tánh Đại Hạ mà suy nghĩ tiếp nhận chức vụ Hoàng Chủ, tạo phúc cho chúng sinh trong thiên hạ.”

Tề Vệ Đông vốn ngưong mo Tiêu Nhất Thiên, trong lòng lại có bất mãn với hoàng tộc, Hiện tại Để Khâm đã chết, ngưoi hoàng tộc cũng không còn. Mặc kệ lời Tiêu Nhất Thiên vừa nói là thật hay giả, mặc kệ hung thủ giết Để Khâm và người hoàng tộc là Tiêu Nhất Thiên hay mấy người Sơn Chủ Tuyết Vuc, dù sao cũng phái có người nhận chức Hoàng Chủ.

Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận