Chương 471
Quyền lực của điện Huyền Vương thật sự quá lớn. Cao thủ ở trong điện Huyền Vương cũng rất nhiều. Không nói đến diện chủ ở thực lực minh tâm cấp ba. Riêng mười hai Quý sát là minh tâm cấp hai cũng đã là những kẻ Tiêu Nhất Thiên không thể động vào.
Chưa kể đến ba ngàn chiến tướng trải rộng khắp nơi. Những người này ngầm giám sát thiên hạ, cơ sở ngầm cũng rất nhiều. Vì vậy trước khi Tiêu Nhất Thiên lẻn vào nước Đại Hoa, anh đã nghĩ ra biện pháp đối phó trước rồi.
Thứ nhất.
Tiêu Nhất Thiên đã học được kỹ thuật cải trang từ các thành viên của Bạch ngọc nữ quân. Tiêu Nhất Thiên có thể dễ dàng thay đổi diện mạo của mình mọi lúc mọi nơi để che giấu thân phận của mình.
Thứ hai.
Tiêu Nhất Thiên đã tạo ra danh tính Điều Tạc Thiên, lấy danh nghĩa Tiêu Tạc Thiên để di chuyển khắp nơi.
Điêu… Điều Tạc Thiên?
Bang Tạc Thiên?
Nghe Tiêu Nhất Thiên giới thiệu, hai lão già liếc mắt nhìn nhau, trong mắt hiện lên vẻ nghi ngờ. Hiển nhiên bọn họ chưa từng nghe qua cái tên bang Tạc Hiên, cái tên Điêu Tạc Thiên thì lại càng chưa từng nghe thấy bao giờ. “Xin hỏi…”
Một trong những hai lão già hỏi: “Ai là thủ lĩnh của bang Tạc
Thiên?”
Mặc dù họ không biết gì về bang Tạc Thiên. Chuyện khác không nói, nhưng cái tên này nghe cũng có vẻ nguy hiểm. Vì vậy để an toàn, họ muốn biết chi tiết về bang Tạc Thiên. “Bang chủ sao?”
Tiêu Nhất Thiên sải bước ra khỏi phòng đi tới sân. Anh lạnh lùng liếc mắt một cái, hơi nâng cằm lên, kiêu ngạo nói: “Với mấy kẻ tôm tép, rác rưởi các người thì không xứng để biết được tên của bang chủ chúng ta đâu. Nếu để dạy dỗ các người thì một mình tôi đủ rồi.”
Bây giờ cái tên “Điêu Tạc Thiên” quá kinh người, Tiêu Nhất Thiên đương nhiên phải đủ mạnh mẽ và kiêu ngạo mới xứng với hai chữ “Điều Tạc Thiên”. “Mày…”
Hai lão già tối sầm mặt, nhìn Nguyên Trì hỏi: “Cậu hai, cậu nghĩ như thế nào?” “Tôi cảm thấy hình như hắn đang cố tỏ ra nguy hiểm..”
Nguyên Trì đã sớm không nghe được nữa. Điêu Tạc Thiên? Bang Tạc Thiên? Tạc cái bà nội nhà mày. Tạc ông cụ tổ nhà mày. Mẹ kiếp. Đúng là thằng ranh con miệng còn hôi sữa, ăn láo nói bừa, nói hươu nói vượn. Ông đây có điện mới tin lời nó nói.. “Đánh nó cho tao!” “Đánh gãy hai chân nó rồi lôi nó ra cho chó ăn…” Bàn tay Nguyên Trì vung lên.
Sau khi Nguyên Trì phát lệnh tấn công, mười mấy tên tay sai phía sau hắn liên xông lên. Mặc dù Nguyên Trì tính tình nóng nảy, nhưng sự cảnh giác của hai lão già đã nhắc nhở cho hắn. Cho nên hắn cũng không lựa chọn tự mình xông lên, mà là để cho mấy tên tay sai của hắn tiến lên trước. Rõ ràng là Nguyên Trì muốn thử kỹ năng của Tiêu Nhất Thiên. “Rõ. “Rõ.” “Rõ.”
Mấy chục tên tay sai đó ăn cơm nhà họ Nguyên, lấy tiền của nhà họ Nguyên, bọn chúng tự nhiên làm theo lệnh của Nguyên Trì không chút do dự. Chúng lập tức xông lên, giơ nắm đấm, bao vây
Tiêu Nhất Thiên. “Đúng là muốn chết!”
Tiêu Nhất Thiên hừ lạnh một tiếng. Lúc trước Tiêu Nhất Thiên thủ hạ lưu tình, cũng không muốn lấy mạng cả đám người của Nguyên Ương vì anh muốn để Nguyên Ương gọi điện về nhà gọi cứu binh đến.
Nhưng bây giờ, với đám cứu binh mà Nguyên Trì đứng đầu, Điều Tạc Thiên tất nhiên sẽ không việc gì phải nhẹ tay như lúc trước nữa.
Lúc này Điêu Tạc Thiên muốn thẳng tay chém giết.
Vì thế, khi cả mười mấy tên tay sai tiến lên vây công, Tiêu Nhất Thiên liền di chuyển. Cả người Điêu Tạc Thiên nháy mắt biến thành một dư ảnh, khí thế như mãnh hổ. Anh tấn công thẳng vào bên trong đám người.
Bóp.
Bốp.
Bụp! Bụp! Bụp! Bụp…
Âm thanh của những cú đấm, những cú đá xuyên thấu lần lượt vang lên trong khoảng sân nhỏ này. Xen lẫn với những âm thanh của những cú đấm và những cú đá là tiếng hét của những tên tay sai kêu lên thảm thiết. “Á!” “Á á.” “Á! Chân của tôi..”
Mấy tên tay sai này chỉ là một nhóm người bình thường có luyện một chút kung fu mèo cào mà thôi. Chúng không có kiến thức võ thuật cũng như không biết cách luyện tập. Trông chúng có vẻ nguy hiểm, trông rất dọa người. Nhưng trước mặt Tiêu Nhất Thiên, chúng không hề khác với một nhóm trẻ mẫu giáo. Tiêu Nhất Thiên vừa ra tay đã dễ dàng đánh bại bọn chúng.
Âm.
Chỉ trong khoảng mười giây, hàng chục tên tay sai vây quanh Tiêu Nhất Thiên lần lượt ngã xuống dưới chân Tiêu Nhất Thiên. Một số người chết, một số người ngất xỉu, một số người bị tàn tật. Lần cuối cùng, Tiêu Nhất Thiên đấm vào ngực tên tay sai, một tia ám kình lặng lẽ bộc phát, trực tiếp rót vào trong lồng ngực của tên tay sai. Ngay sau đó, tiếng nổ vang lên, cơ thể tên tay sai bị năng lượng ám kình hoàn toàn nghiền nát, biến thành từng mánh máu thịt nhỏ giọt, bắn tung tóe ra xung quanh.
Bọt máu bắn khắp nơi.
Mùi tanh gay mũi.
Cảnh tượng này thực sự rất kinh khủng. Cả gia đình ba người trong phòng vốn dĩ muốn đi ra ngoài cầu viện cho Tiêu Nhất Thiên, nhưng đã sợ hãi và rùng mình trước những phương thức tàn bạo của anh.
Không chỉ họ, Nguyên Trì cùng hai lão già đứng ở một bên quan sát khi thấy Tiêu Nhất Thiên đánh bại lũ tay sai cũng trở nên nghiêm trọng, mặt đầy vẻ nghi hoặc.
Hiển nhiên bọn họ đã đoán được Tiêu Nhất Thiên là người có tu luyện võ công, thực lực cũng rất mạnh. Mười mấy tên tay sai kia nhất định không phải là đối thủ của Điêu Tạc Thiên. Nhưng điều họ không đoán được là thực lực của Điêu Tạc Thiên. Thực lực lẫn sức mạnh của Điêu Tạc Thiên đều vượt khỏi suy đoán của họ.
Nhưng thực lực thật sự của Điêu Tạc Thiên thì họ vẫn chưa thể biết được. Dù Nguyên Trì là cao thủ ám cảnh sơ kì, nhưng hắn cũng chưa chắc đạt được trình độ của Tiêu Nhất Thiên. Chỉ trong vòng mười giây, Tiêu Nhất Thiên đã khiến cả chục tên tay sai bị thương, tàn tật, thậm chí bị giết… “Hai người nhìn rõ chưa?”
Nguyên Trì quay đầu nhìn hai lão già có ám cảnh trung kì, hỏi: “Cảnh giới nào?” “Điều này..”
Hai người ở giữa ám cảnh trung kì liếc nhau, không tin nói: “Xem ra… giống như chúng tôi, hắn là cao thủ ám cảnh trung kì..”
Đúng vậy, là ám cảnh trung kì.
Là một cường giả minh cảng hàng thật giá thật, Tiêu Nhất Thiên phải ở trước mặt những kẻ này che giấu cảnh giới thật sự của mình. Dù sao điều này cũng rất dễ dàng. Hai lão già này đều là ám cánh trung bì, nếu muốn đối phó với những người này thì Tiêu Nhất Thiên tất nhiên phải thể hiện rằng mình là người thuộc ám cảnh trung kì.
Không thể cao hơn…
Phải biết rằng, trong mắt người thường, có thể đạt đến ám cảnh trung kì ở độ tuổi như Tiêu Nhất Thiên đã được coi là một tài năng phi thường và rất hiếm có. Dù có cao đến đầu thì sau này mọi chuyện truyền ra, rất có thể người khác sẽ đoán được thân phận thật của anh… “Một lũ rác rưởi.”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!