Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Sói Vương Bất Bại Tiêu Nhất Thiên Full - Tiêu Nhất Thiên

Chương 473

Như Tiêu Nhất Thiên hy vọng sẽ thấy, mọi thứ đang trở thành một vấn đề lớn.

Tiêu Nhất Thiên đang vô cùng nổi danh.

Lý do tại sao Tiêu Nhất Thiên không chọn lái xe cho nhanh hơn, mà lại chọn đi bộ kéo quan tài. Chính là vì cảnh tượng này càng dễ dàng làm mọi người kinh ngạc và thu hút được sự chú ý của đám đông hơn.

Hơn nữa, đi bộ rất chậm, ngay từ khi bắt đầu vào thành phố Thanh Thủy, sẽ mất hơn nửa tiếng đồng hồ để đến được Biệt thự của gia tộc họ Nguyên. Điều nay đủ để mọi thứ càng thêm náo loạn, truyền đến tai học viện Đạt Ma và điện Huyền Vương..

Như vậy Tiêu Nhất Thiên mới có cơ hội tiếp xúc với điện Huyền

Vương.

Két!

Két két!

Hai quan tài được trói bằng xích sắt, được Tiêu Nhất Thiên giữ chặt. Mỗi khi Tiêu Nhất Thiên bước một bước sẽ có những âm thanh chói tai khi quan tài cọ xát với mặt đất.

Râm!

Rầm rầm!

Mà bên trong quan tài, Nguyên Trì và Nguyên Ương còn chưa chết. Hai tên này còn đang không ngừng giãy dụa. Nên thỉnh thoảng sẽ có từng đợt âm thanh va chạm va chạm trong quan tài vang lên đầy trầm đục.

Cảnh này thu hút được sự chú ý của người qua đường. Nhiều người bắt đầu to nhỏ nghị luận. “Lão già này là ai vậy?” “Trời đất.” “Ban ngày ban mặt đưa hai cỗ quan tài vào thành phố. Trong quan tài vẫn có những âm thanh phát ra, như thể có hai người còn sống trong đó.” “Ông ta định đưa quan tài đi đâu?”

Lão già này..

Lúc nãy khi đi ngang qua cửa hàng quan tài, Tiêu Nhất Thiên đã thay trang phục và thực hiện màn hóa trang lần thứ hai. Lúc này trên đầu Tiêu Nhất Thiên là lớp tóc trắng như tuyết. Trên người mặc một chiếc áo dài màu đen. Trên khuôn mặt già nua là những nếp nhắn chẳng chịt, dày đặc như mạng nhện. Thoạt nhìn rõ ràng là lão già đã ngoài bảy mươi tuổi.

Lý do rất đơn giản.

Thân phận thiếu chủ “Điêu Tạc Thiên” của bang Tạc Thiên với hình tượng “Anh chàng đẹp trai trẻ tuổi” chỉ có thể thực lực ám cảnh trung kì để đối phó hai lão già kia cùng Nguyên Trì và Nguyên Ương. Nhưng khi tiến vào biệt thự nhà họ Nguyên, lại có ông tổ nhà họ Nguyên là thực lực ám cảnh viên mãn, nếu muốn thể hiện được thực lực chân thực mà không bị nghi

Và vì thế, Tiêu Nhất Thiên muốn sử dụng danh tính mới, đi đại náo trong biệt thự của nhà họ Nguyên..

Bốn mươi phút sau.

Khi Tiêu Nhất Thiên kéo hai chiếc quan tài đi đến trước cửa biệt thự nhà họ Nguyên, ở đó đã đứng đầy người. Có mấy chục người, đa số đều là con cháu nhà họ Nguyên. Mỗi người đều lộ ra vẻ tức giận. Rõ ràng là bọn họ đều đã biết chuyện của Nguyên Trì và Nguyên Ương.

Hai lão già cảnh giới ám cảnh trung kì trước đó đã bị thương bởi cú đấm của Tiêu Nhất Thiên cũng nằm trong số đó.

Đứng giữa những người nhà họ Nguyên là một ông già gầy gò. Ông ta chống gậy đầu rồng, khuôn mặt lạnh lùng, không giận mà vẫn uy nghi, hơi thở trên người không chút che giấu thực lực của bản thân. Ông là một cao thủ ám cảnh viên mãn.

Người này hẳn là người gọi là ông cụ tổ nhà họ Nguyên. Mà những người nhà họ Nguyên bên cạnh ông ta cũng đều là những cao thủ ám cảnh. Ước chừng mười mấy người, được cầm đầu bởi ông già ám cảnh viên mãn này. Những người này quần áo trên người đều tương tự màu xanh trắng, như thể những bộ đồng phục vậy. Trước ngực áo họ đều có một chữ “Ma” rất to.

Bọn họ đúng là người của học viện Đạt Ma.

Là một gia tộc lớn ở thành phố Thanh Thủy, nhà họ Nguyên đương nhiên có quan hệ gì đó với học viện Đạt Ma. Ngay cả Nguyên Trì, người bị Tiêu Nhất Thiên nhốt trong quan tài lúc này cũng là người của học viện Đạt Ma.

Cho nên sau khi nhà họ Nguyên nhận được tin tức, họ đã thông báo ngay cho học viện Đạt Ma. Học viện liền cử ngay một giáo viên là ám cảnh viên mãn cùng một vài học viên đến để hỗ trợ. “Nhà họ Nguyên.” “Ông lão này là muốn… đi đến nhà họ Nguyên.” “Nhìn vẻ mặt của những người nhà họ Nguyên kia, xem ra ông già này là người xấu.”

Đứng từ xa nhìn đến cảnh tượng trước biệt thự nhà họ Nguyên, ững người đi theo Tiêu Nhất Thiên liền lộ ra vẻ kinh ngạc. Trong lòng họ đột nhiên run rẩy, như có cảm giác vô cùng sợ hãi.

Ông cụ tổ nhà họ Nguyên nhìn thấy Tiêu Nhất Thiên kéo quan tài mà đến, đồng tử đột nhiên co rút lại. “Là hắn ta sao?”

Ông cụ tổ nhà họ Nguyên hỏi. Ngay sau đó, các thành viên của gia tộc họ Nguyên liền cùng nhìn về phía hai lão già ám cảnh trung kì đã bị Tiêu Nhất Thiên đả thương trước đó. “Điều này…

Hai lão già hai mặt nhìn nhau, hơi sững sờ, do dự một chút. Hai lão lắc đầu nói: “Bẩm ngài, người đả thương chúng tôi không phải người này. Hẳn là một tên thanh niên ám cảnh trung kì tên là Điêu Tạc Thiên. Hắn tự xưng là thiếu chủ của bang Tạc Thiên. Lúc đó, chỉ có một mình tên Điêu Tạc Thiên có mặt”

Điều Tạc Thiên à.

Những người xung quanh nghe thấy cái tên vô cùng kiêu ngạo này, biểu hiện của họ cũng giống như của hai lão già lúc trước.

Trời đất.

Đúng là không biết xấu hổ.

Vừa nghe cái tên đã biết là loại khốn nạn, thối tha, không coi ai ra gì.

Tại thời điểm này, Tiêu Nhất Thiên đã kéo hai chiếc quan tài đi đến. Khi ở vị trí chỉ cách nhà họ Nguyên mười mét thì Tiêu Nhất Thiên dừng lại, liếc nhìn người nhà họ Nguyên đang có vẻ hung dữ trước mặt, thản nhiên hỏi: “Đây là có phải là nhà họ Nguyên ở thành phố Thanh Thủy không?” Giọng điệu rất bình thản, như thể chỉ đơn giản là đi hỏi đường mà thôi “Không tệ.”

Ảnh mắt ông cụ tổ nhà họ Nguyên lạnh lão, nhìn chằm chằm Tiêu Nhất Thiên, cẩn thận đánh giá vài lần, sau đó trầm giọng hỏi: “Ông chính là người của bang Tạc Thiên?” “Chính xác.”

Tiêu Nhất Thiên cười nhạt, gật đầu nói: “Tôi họ Điêu, tên là ông nội. Mấy người có thể gọi tôi là ông Điêu, cũng có thể gọi tôi là ông nội cũng được. Tôi phụ trách nhóm lửa nấu cơm của bang Tạc Thiên, là một đầu bếp. Nghe nói mấy tên tôm tép nhà họ Nguyên ở thành phố Thanh Thủy ý mạnh hiếp yếu, hung hãn hoành hành, khiến thủ thiếu chủ của bang Tạc Thiên tức giận, nên tôi đã đặc biệt tìm đến nhà mấy người để tính sổ.”

Tiêu Nhất Thiên thẳng thắn giải thích ý định của mình.

Điêu..

Ông nội?

Mẹ kiếp! Ngay khi nghe thấy Tiêu Nhất Thiên nói ra họ tên của mình, cả những người nhà học Nguyên lần những học viên của học viện Đạt Ma đều lập tức kinh ngạc.

Họ đột nhiên phát hiện ra rằng họ dường như đã trách nhầm Điều Tạc Thiên.

Mị kiếp.

So với cái tên “Điêu Tạc Thiên”, “Điêu ông nội” trước mặt tôi còn cao ngạo hơn. Nếu như nghe đến “Điêu Tạc Thiên” là thấy khó xử, vậy thì nghe tên ” Điều ông nội ” sẽ cho người khác cảm giác muốn xông lên chém người này thành tám mảnh, mang xương cốt nghiền thành tro mới hả dạ. Bang Tạc Thiên.

Không biết bang phái này là bang phái gì. Sao người này so với người khác càng mặt dày, không có liêm sỉ, không biết xấu hổ vậy. “To gan!”

Ông cụ tổ nhà họ Nguyên trong nháy mắt liền nổi giận. Ám kinh trong cơ thể ông ta cuồn cuộn trào ra, đẳng đăng sát khí hỏi: “Hai cháu của ta đâu?”

Trong thực tế, với thực lực cảnh giới của ông cụ tổ nhà ho Nguyên, ngay lúc Tiêu Nhất Thiên xuất hiện, ông ta đã nhận ra có người bên trong quan tài và ông ta cũng đoán được đáp án. Nhưng để an toàn, ông ta vẫn hỏi thêm một câu.

Tiêu Nhất Thiên đưa tay ra, chỉ vào hai cái quan tài phía sau, ra hiệu: “Đang ở trong quan tài, hắn là không chết hoàn toàn. Nếu trong vòng một phút nữa ông có thể đánh gục tôi, hai con tôm cá hôi thối này vẫn còn có thể cứu được.”

Âm…

Cuối cùng ông tổ nhà họ Nguyên chịu không nổi, ám kình cực mạnh trong cơ thể bộc phát ra ngoài. Thân hình gầy gò nguyên bản cùng khuôn mặt già nua dường như bỗng chốc trở nên cao lớn, uy nghiêm như hổ rình mồi. Ông ta cầm chắc cây gậy trong tay, lao thắng về phía Tiêu Nhất Thiên. “Đế tao lấy cái mạng chó của mày..”

Ông ta gần lên giận dữ, giống như sấm sét.

Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận