Trong nháy mắt đó, đầu óc Minh Tô trống rỗng, rồi lại cực kỳ tỉnh táo, hàng loạt suy nghĩ liên tục xuất hiện.
Hôm xét nhà Trịnh gia là do Trình Trì Sinh dẫn người đi lục soát, rất có khả năng hắn đã từng gặp A Mật.
Trịnh Mật phát hiện Minh Tô rất khẩn trương, bỗng thấy khó hiểu, quay đầu nhìn người thì lại bị Minh Tô kéo vào trong lòng, nghiêng người trốn sau cột.
Chuyện này đến quá bất ngờ, nhưng Trịnh Mật vẫn tin tưởng người theo bản năng, im lặng không lên tiếng.
Minh Tô dùng thân mình che chắn cho nàng, nhưng người lại nhỏ hơn Trịnh Mật năm tuổi, đầu cũng thấp hơn nàng một chút, cũng không thể che kín hết được.
Thế là người đặt tay lên đầu Trịnh Mật, ấn nàng vào vai mình, bản thân cũng dựa vào cần cổ nàng, thấp giọng nói: "Tới......"
Chỉ một chữ nhưng Trịnh Mật lập tức hiểu ngay, nàng cũng căng thẳng theo.
Hơi thở của Minh Tô phả vào cần cổ nàng, sự căng thẳng của Trịnh Mật lại có thêm sự rung động khó hiểu.
Lúc này nàng mới phát hiện Minh Tô hoàn toàn rập khuôn theo dáng vẻ của mấy cặp nam nữ kia, nhưng cơ thể người lại cứng ngắc hệt như cây cột sau lưng.
Nếu đến gần nhìn thì tất nhiên sẽ phát hiện sơ hở.
Trịnh Mật ngừng thở, luồn tay vào áo choàng Minh Tô, ôm eo người.
Minh Tô đột nhiên mở to hai mắt, càng cứng đờ hơn, người run giọng, thấp giọng gọi: "A Mật......"
Người thật là, chẳng hiểu gì cả.
Trình Trì Sinh càng đến gần hơn.
Trịnh Mật sốt ruột, lại lờ mờ cảm thấy dáng vẻ của Minh Tô rất đáng yêu.
Khẽ nghiêng đầu về phía cổ Minh Tô, đôi môi nhẹ nhàng lướt qua cần cổ thon dài của người.
Minh Tô lập tức ôm chặt nàng, cơ thể hơi thả lỏng, người thở mạnh, đôi mắt mở to, người thậm chí còn nghe được nhịp tim đập mạnh của mình.
Trịnh Mật dụi vào cô người, thoáng thấy người nọ đến gần, nàng nhẹ giọng nói: "Công tử, đừng làm ở đây mà."
Trình Trì Sinh đi ngang qua sau lưng bọn họ, vô cảm nghiêng đầu nhìn thoáng qua rồi lại nhìn về phía trước, đi qua.
Minh Tô vừa hồi hộp, vừa bối rối vì cảm giác bất thường trong cơ thể, cả khuôn mặt đỏ bừng, cũng không biết nên đáp lại như nào.
Nhớ ớ đến những lời mới vừa nghe được ở lầu hai, trả lời khô khốc: "Tiểu mỹ nhân, đừng thẹn thùng mà."
Nghe không giống như là đang tầm hoa vấn liễu, mà như tìm đạo hỏi Phật hơn.
May mà người hạ thấp giọng nên chỉ có mình Trịnh Mật nghe được người đang nói gì.
Trong mắt Trịnh Mật tức khắc đong đầy ý cười.
Sau một lúc lâu, Trịnh Mật nói: "Dạ......"
Minh Tô vội vàng buông tay ra, lui về sau một bước, hoảng hốt nhìn nàng, lại nhìn về phía lầu, không thấy bóng dáng Trình Trì Sinh đâu nữa.
Hắn lên lầu, phát hiện không có người thì tất nhiên sẽ xuống lầu tìm.
Các nàng phải nhanh chóng rời đi
Minh Tô kéo lấy Trịnh Mật tay, nói: "Đi mau......"
Mất vài bước để ra đến cửa chính, cạnh cửa có một người quản sự lập tức hành lễ với Minh Tô, Minh Tô gật đầu, rồi nhìn ra ngoài cửa
Huyền Quá vẫn chưa đến!
Nhưng các nàng không thể chờ nữa.
Trình Trì Sinh sẽ không ở lầu hai lâu đâu!
Đúng lúc có một công tử bước vào giáo phường, xe hắn còn đang dừng ở ven đường, xa phu đang muốn đánh xe về phía hậu viện.
Minh Tô lại nhìn ra xa, vẫn không thấy Huyền Quá đâu.
Không thể trì hoãn được nữa.
Minh Tô cùng Trịnh Mật đi qua đó, thấp giọng nói vài câu với xa phu, xa phu đó không dám tự ý cho hai nàng mượn xe của gia chủ.
Minh Tô không nói nhiều, lấy một tấm ngân phiếu từ trong tay áo ra, xa phu kia lập tức sáng mắt, lại thấy y phục của hai người hoa lệ lộng lẫy, hẳn là vừa ra khỏi giáo phường, chắn là thân phận hiển hách, nên bèn vội nhận ngân phiếu, giao dây cương cho Minh Tô.
Hai người lập tức một người ngồi vào xe, một người lái xe, quay xe rồi đi thẳng.
Tên quản sự ngoài cửa thấy toàn bộ quá trình này, cứ cảm thấy có cái gì không đúng, rồi lại không biết có chỗ nào không đúng, thầm nghĩ có lẽ là quý nhân nổi tính vui đùa chăng?
Xe ngựa nhanh chóng chạy đi, rất nhanh đã không thấy đâu nữa.
Xe ngựa phi nhanh, còn phải để ý không va phải người đi đường.
Minh Tô tập trung tinh thần kéo chặt dây cương, nhìn về phía trước, bên tai là giọng Trịnh Mật chỉ đường cho người.
Trong lòng hai người đều chỉ có một suy nghĩ, ra khỏi thành là tốt rồi.
Ra khỏi thành thì có sẽ nhiều nơi để đi.
Trời ngả về Tây, ngày càng lạnh, càng tới gần cửa thành thì bá tánh ra khỏi thành càng đông, dần dần dồn về phía cổng thành, xe ngựa rất nhanh đã không đi được nữa.
Minh Tô trực tiếp xuống xe, dắt ngựa.
Người bị đám người xô đẩy, theo dòng người ra ngoài.
Trịnh Mật ngồi ở trong xe.
Hai bên cửa thành đứng đầy quân lính mặc giáp trang nghiêm, lúc đi qua cổng thành có một giáo úy hô lên: "Đã đến giờ, đóng cửa thành!"
Minh Tô quay đầu lại, xuyên qua dân chúng tấp nhập, nhìn thấy có một con ngựa đang phi nước đại về phía này.
Người bước nhanh hơn, lính thủ vệ bắt đầu dùng trường mâu đuổi những người dân chưa kịp ra khỏi cửa thành, hai bên cửa thành dần dần đóng lại.
"Khoan đóng cửa!" Một giọng nam dõng dạc hét lớn lên.
Nhưng hắn đã chậm một bước, cửa thành ầm ầm khép lại.
Một khi cửa thành khép lại, ngoại trừ có thủ dụ của hoàng đế thì không ai được ra khỏi thành.
Minh Tô không dừng lại, cũng không quay đầu lại, đi theo đám người.
Gió to thổi bên tai, trên người lạnh lẽo, giờ người mới phát hiện cơ thể mình toát đầy mồ hôi.
Hai người đã thoát được rồi.
Minh Tô nhìn quan đạo rộng lớn hoang vắng ở trước mặt, thái dương dần xuống, chỉ còn những đám mây màu tía trên trời.
Trên quan đạo có ngựa đang chạy qua, dưới ánh tà chiều bụi bay đầy trời.
Minh Tô dắt ngựa chỉ biết đi về phía trước một cách mờ mịt.
Đám đông xung quanh dần thưa thớt, bất giác chỉ còn lại một mình Minh Tô một ngựa một xe, phía trước là quan đạo hoang vu không thấy lối ra, những dãy núi ở phương xa và chim nhạn hót vang ở cuối trời.
Minh Tô nắm chặt dây cương, vẫn chậm rãi đi từng bước về phía trước
"Điện hạ......" Phía sau có tiếng gọi.
Minh Tô sửng sốt dừng bước, quay đầu lại, nhìn thấy Trịnh Mật xốc rèm cửa, người lại ngước mắt, nhìn thành Trường An tráng lệ đồ sộ dưới ánh chiều thu, trên thành có một đám quân binh đang đứng đứng thẳng, cờ bay phấp phới theo gió, và cả tòa hoàng cung trong thành là nơi người đã sinh ra và lớn lên.
Minh Tô tất nhiên là muốn đi cùng Trịnh Mật rồi, nhưng đến lúc này, không biết vì sao lại có một nỗi đau buồn biệt ly dâng lên trong lòng người.
Người rốt cuộc chỉ mới có mười bốn tuổi, lại sớm phải rời khỏi nơi lớn lên, đi đến dị thổ tha huơng nên không khỏi sợ hãi.
"A Mật, chúng ta đi đâu bây giờ?" Minh Tô hỏi.
Trịnh Mật nhìn người, một lát sau, nàng bước xuống xe.
Minh Tô căng thẳng, sợ nàng nhìn thấy sự đau buồn vừa rồi sẽ hiểu lầm người không muốn đi cùng nàng, vội nói: "Ta chỉ lo việc ta và ngươi đi ra khỏi thành, không có thời gian suy nghĩ chuyện tiếp theo."
Trịnh Mật đi đến cạnh người, cũng nhìn tòa thành kia, một lúc lâu nàng chậm rãi nói: "Nếu như điện hạ không nỡ......"
Minh Tô ngắt lời nàng: "Đừng gọi ta là điện hạ nữa."
Trịnh Mật không nói được nữa, Minh Tô cười với nàng một chút, thật ra lòng người rối bời, muốn ôm nàng một chút nhưng rồi lại không dám.
Thế nên người cúi đầu, nói: "Ngươi gọi ta là Minh Tô đi."
A Mật chưa bao giờ gọi người là Minh Tô, người thật sự rất muốn nghe nàng ấy gọi người là Minh Tô, sau này nàng cũng không còn là công chúa chúa, từ "điện hạ" cũng không dùng được nữa.
Như vậy, nàng ấy nên gọi người một tiếng Minh Tô chứ nhỉ?
Trịnh Mật không biết cảm xúc trong lòng mình ra sao, đương nhiên không phải hận, từ lúc nàng buông bỏ mọi thứ đi cùng người thì nàng đã không có cách nào hận người nữa, nhưng cũng không phải là yên tâm hàn gắn với người.
Nàng chỉ cảm thấy không hợp lý, rồi lại có chút hối hận, hà tất lại khiến người chạy trốn bôn ba với nàng.
Người là công chúa, chỉ sau mấy năm thì chuyện bây giờ sẽ phai nhạt, người sẽ lại trải qua những ngày tháng cẩm y ngọc thực bình yên như cũ.
Huống chi người ba tuổi vỡ lòng, mười một năm dùi mài kinh sử, khổ học không nghỉ, học được đầy bụng kinh luân.
Chẳng lẽ mọi nỗ lực này đều sẽ uổng phí sao?
Bây giờ người không hối hận, nhưng tương lai thì sao?
Tương lai, nếu Minh Tô là sinh ra hối ý thì nàng phải bù đắp cho người thế nào đây?
Tay áo bị kéo, Minh Tô nói: "Trời sắp tối rồi, đi thôi."
Trịnh Mật gật đầu.
Minh Tô bèn xoay người xốc màn xe lên, để nàng lên xe.
Trịnh Mật nhìn ra được, dù người đã cố gắng hết sức để kiềm chế như đáy mắt người vẫn lộ ra vẻ thất vọng.
Trịnh Mật muốn gọi tên người, an ủi người, nhưng cuối cùng lại không thể nói gì.
Xe ngựa tiếp tục đi về phía trước.
Các nàng thảo luận nhiều lần, quyết định rời khỏi quan đạo, chọn đường vắng thưa dân mà đi.
Từ quan đạo phân ra vô số đường mòn, không cần quan tâm là đi đâu, chỉ cần tùy chọn một đường thì cũng rất dễ che giấu hành tung của mình.
Minh Tô đi không ngừng, thẳng đến khi trời tối, người mới giảm xuống tốc độ, cẩn thận quan sát đường đi, nhưng vẫn không dừng lại.
Đi được một canh giờ, cũng không biết đã đi tới đâu, Minh Tô chợt nhớ tới hai người vẫn chưa dùng bữa tối, người thì không đói nhưng chắc A Mật đã đói rồi.
Minh Tô bắt đầu hơi nôn nóng, một mặt nhìn đường, một mặt chú ý xem hai bên đường có nhà dân không, nhưng đi thêm một canh giờ nữa thì vẫn chẳng thấy nhà dân đâu.
Xem ra đã tìm một con đường quá hoang vắng rồi.
Trịnh Mật xốc màn xe lên, ngồi cạnh Minh Tô.
"Bên ngoài lạnh lắm, ngươi mau vào trong đi." Minh Tô nói, vừa rồi người đã cởi áo choàng đưa cho Trịnh Mật.
Trịnh Mật từ chối không được, đành phải nghe lời người.
Lúc này đã qua giờ Tuất, trong rừng càng lúc càng lạnh, Trịnh Mật cởi áo choàng khoác lên người Minh Tô.
"Ta không lạnh!" Minh Tô vội la lên.
"Nghe lời......" Trịnh Mật chỉ nói có một câu.
Minh Tô lập tức không dám nói nữa, nhưng trên mặt vẫn rất lo lắng.
Lên đường rồi mới biết, các nàng chuẩn bị sơ suất đến cỡ nào, ngoại trừ tiền bạc thì gần như không có gì cả.
Bầu trời tối đen, chỉ có ánh trăng soi rọi, trăng ngày thu như luôn bị bao phủ bởi một tần sương, mông lung, không trong vắt sáng rực như mùa hè.
Dựa vào ánh trăng còn không nhìn rõ đường, càng không cần phải nói đến chuyện nhìn rõ vẻ mặt của người khác.
Nhưng dù Trịnh Mật có biết Minh Tô đang nóng ruột, muốn đưa áo choàng cho người thì người cũng sẽ không cho phép.
"Tới canh ba, chúng ta tìm một chỗ dừng chân đi." Trịnh Mật đề nghị.
Quá lạnh, nếu cứ tiếp tục đi thì chắc chắn sẽ bị phong hàn.
Bị phong hàn thì lại càng khó giải quyết.
Minh Tô đồng ý.
Con đường mà hai người đang đi không thấy phòng ốc đâu, vốn tính nghỉ trong xe ngựa một đêm.
Nhưng xe ngựa không chống lạnh được, lại nhỏ hẹp, nằm hai người thì có hơi chật hẹp.
Lại đi về phía trước thêm một khắc, vẫn không thấy nhà cửa, ngay cả một gian nhà tranh cũng chẳng thấy đâu.
Trịnh Mật thầm nghĩ, có lẽ thật sự phải ở lại trong xe ngựa rồi, nhưng sẽ không dễ chịu lắm.
Đúng lúc này, trong màn đêm phía trước hiện ra bóng dáng một căn nhà.
Bây giờ thì ổn rồi.
Minh Tô đánh xe tới gần đó, xuống xe, ngẩng đầu cẩn thận quan sát mới biết đây là một miếu nhỏ.
Bọn họ đi vào, bên trong tối đen như mực, không có ánh sáng.
"Tìm bàn thờ đi." Trịnh Mật nói.
Hai người cùng sờ soạng hướng về phía trước, cho đến khi bị vật như cái bàn ngăn lại, sau đó mò mẫm lên đó.
Tìm hồi lâu, trong tay có không ít thứ kỳ dị.
Trong bóng đêm, thứ sờ thấy được luôn chẳng biết đó là gì, luôn khiến con người sợ hãi.
Minh Tô đã có chút sợ, nhưng người không dám để lộ sự sợ hãi ra, người biết là A Mật chắc chắn là cũng sợ.
Tìm hồi lâu, Trịnh Mật bỗng nhiên dừng lại, trước mặt nàng sáng ngời, đôi mắt Minh Tô cũng sáng ngời theo, là mồi lửa.
Ánh sáng yếu ớt soi rõ hương án, còn có một vài cái màn thầu cứng ngắc.
Không biết số màn thầu này đã đặt ở đây bao lâu nữa, cứng hệt như đá, lại còn mốc meo.
Trịnh Mật muốn tìm một ngọn nến nhưng tìm cả buổi cũng tìm không ra.
"Chúng ta chỉ ngủ một giấc thôi, ngày mai dậy sớm lên đường, không cần tìm nến đâu." Minh Tô nói.
Trịnh Mật men theo ánh sáng từ mồi lửa, nhìn xung quanh, thấy trong góc có một khoảng trống còn sạch sẽ, bèn kéo Minh Tô đi qua đó, lại trải áo khoác lên mặt đất, nói: "Ngài ngủ trước đi."
Minh Tô sao chịu ngủ trước được, vội hỏi: "Ngươi thì sao?"
"Ta đi tìm chút củi." Trịnh Mật nói.
Minh Tô lập tức nói: "Ta đi cùng ngươi.".