Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Sớm Đã Có Bảo Bối - Đình Đình

Cạch.

Lưu Luân ngẩng đầu. Triệu Đình Đình đã ở phía sau. Cô mỉm cười nhìn anh rồi ngồi xuống, khẽ giữ lấy mặt anh, áp trán mình vào trán anh. “Lưu Luân, nếu có kiếp sau, nhất định em sẽ không bỏ lỡ anh.”

Kiếp sau ư? Lưu Luân cười chua chát, còn là anh...nếu có kiếp sau anh nhất định không gặp lại cô, không bao giờ!

Giữ tư thế này khoảng năm phút, Triệu Đình Đình buông Lưu Luân ra. “Em vẫn vậy không thay đổi, nếu đôi lúc em làm gì quá khả năng cảm xúc anh có thể chịu đựng. Hãy nói cho em biết.”

“Được.” Anh từ từ đứng dậy.

Hai người coi như chưa có gì xảy ra, cùng quay trở lại phòng khách thì thấy bố mẹ Triệu Đình Đình và Trần Hy Nhi ngồi trên ghế với bộ mặt sốt ruột. Thấy Triệu Đình Đình và Lưu Luân cùng nhau ra ngoài, ai cũng bất ngờ muốn hỏi han.

“Cũng đã muộn. Bọn con phải quay về đây.” Triệu Đình Đình cười trừ nhìn bố mẹ.

Về? Về đâu? Mẹ của Triệu Đình Đình vội đứng dậy, bà tiến đến chỗ cô, nắm tay cô. “Con định đi đâu, con không ở nhà sao?”

Trần Hy Nhi cũng đứng dậy, cô nheo mày nhìn Lưu Luân như muốn hỏi đã có chuyện gì xảy ra, vậy mà Lưu Luân lại như người vô hồn, ánh mắt ấy giống như không chìm đắm vào thực tại. Rốt cuộc Lưu Luân đã nói gì với Triệu Đình Đình mà cô ấy có thể theo anh ra ngoài?

“Mẹ, hiện tại con không thể trở về nhà, con sẽ báo mẹ địa chỉ nhà của chúng con sau. Rảnh mẹ đến chơi nhé. Con rất bận, ở lại nhà sẽ không thuận tiện cho công việc.” Triệu Đình Đình xoa xoa bàn tay bà, ánh mắt luyến tiếc không muốn rời. Mới chỉ gặp mặt chưa được lâu, nhưng cô nên trở về, không để cảm xúc cá nhân làm ảnh hưởng tới giờ giấc sinh hoạt của Lưu Luân, chưa kể Trần Hy Nhi rất bận rộn với công việc của mình, nếu giờ này không về ngủ, sợ mai đi làm cô ấy sẽ thành gấu trúc mất.

“Con nó đã bận như vậy rồi, để nó đi đi. Bà đừng lo lắng nữa, trong mắt bà nó là đứa trẻ, nhưng từ sớm nó đã là một người có trách nhiệm với cuộc sống của mình rồi.” Bố của cô đứng dậy đưa hai tay ra phía sau lưng, từng lời ông nói dứt khoát như đang ra lệnh cho mẹ của Triệu Đình Đình.

Bà buông tay cô ra, nhìn Lưu Luân rồi nhắn nhủ đôi lời. “Tuy bác nói lời này có hơi sớm...nhưng cháu hãy chăm sóc cho Đình Đình thật tốt nhé. Có chuyện gì cứ nói với bác, đừng ngại.”

Lưu Luân gật nhẹ đầu. Anh trả lời chắc nịch khiến ai nghe cũng phải gật đầu tin tưởng. “Bác yên tâm.”

Ra khỏi nhà, Triệu Đình Đình cùng Lưu Luân phải đi một hướng khác so với Trần Hy Nhi, cô chào tạm biệt bạn thân của mình, không quên đặt một lịch hẹn riêng. “Đi về cẩn thận, mình sẽ liên lạc sau. Đừng quên ghé mình mỗi khi rảnh.”

“Tiểu yêu tinh nhà cậu.” Trần Hy Nhi không nương tay gõ vào đầu Triệu Đình Đình một cái.

“Au. Rất đau đó.” Triệu Đình Đình xoa xoa trán làu bàu.

Đúng vậy, đây mới là Triệu Đình Đình của ngày nào. Luôn cằn nhằn, luôn vui tính và không biết buồn rầu hay lạnh nhạt. Trần Hy Nhi tự hứa với bản thân phải giúp cô bạn thân của mình trở lại với con người trước đây.

Nhìn xe Trần Hy Nhi dần rời đi, Triệu Đình Đình cũng lên xe, Lưu Luân đã ngồi trong xe từ trước. Đi được một nửa đường, Triệu Đình Đình vặn vẹo cổ mình rồi quay sang nhìn Lưu Luân.

“Em muốn đến câu lạc bộ bắn súng một chút. Anh về trước đi, và để em bắt taxi.”

Câu lạc bộ bắn súng ư? Lưu Luân ngạc nhiên. “Em đến đó làm gì?” Lẽ nào cô còn biết bắn súng...anh chưa từng nghĩ Triệu Đình Đình theo cả bộ môn nguy hiểm này.

“Giải tỏa căng thẳng.” Triệu Đình Đình nháy mắt, lưỡi hơi lè ra tinh nghịch.

“Vậy thì anh đi cùng em.” Lưu Luân tiếp tục lái xe trên con đường của mình, để Triệu Đình Đình đi một mình vào ban đêm rất nguy hiểm.

Biết bản thân không thể khuyên ngăn Lưu Luân, Triệu Đình Đình chỉ biết phó mặc cảm xúc của anh mà ngoan ngoãn ngồi yên vị trí nhìn thẳng con đường anh đi.

Câu lạc bộ cho đến giờ này đã không còn ai nữa, Triệu Đình Đình tự lựa cho mình một khẩu súng ngắn cho là tốt nhất, cô lắp đạn vào súng với khuôn mặt nghiêm túc, từng chi tiết đều được cô tập trung cao độ.

Lưu Luân từ đầu đến cuối luôn nhíu mày nhìn Triệu Đình Đình. Cô vậy mà còn biết cả việc mà đến anh cũng không biết ư? Đến súng thật anh còn chưa động tay tới bao giờ, Triệu Đình Đình còn biết tháo súng, lắp súng, khiến anh không khỏi ngỡ ngàng. Trước đó anh còn nhìn thấy gương mặt thống khổ của cô, còn cho đến hiện tại...gương mặt Triệu Đình Đình rất khó để đoán được tâm trạng cô như thế nào.

Hai chân dang rộng một chút. Triệu Đình Đình hai tay cầm súng chắc chắn, chỉ hé một bên mắt để nhìn hồng tâm phía xa.

Đoàng!

Tiếng vỏ đạn rơi xuống dưới chân, lăn dài trên mặt đất. Triệu Đình Đình hạ súng.

Lưu Luân nuốt một ngụm nước bọt, anh đứng dậy bàng hoàng. Triệu Đình Đình...thực sự bắn súng sao? Cô nổ súng khiến anh không khỏi rùng mình và lo sợ. Bỗng nhìn lại Triệu Đình Đình, anh thấy cô thật khác lạ.

Triệu Đình Đình đưa nòng súng lên thổi một hơi, tiếp tục chĩa súng về phía hồng tâm. Vừa rồi đã chệch hồng tâm rồi! Là vì dùng hai tay, khi dùng hai tay cô lại nhớ đến người đàn ông đã đứng phía sau lưng mình dạy bắn súng. Còn bây giờ, một tay.

Đoàng! Đoàng! Đoàng!

Ba phát súng liên tiếp được Triệu Đình Đình bóp cò. Điều đáng kinh ngạc là cả ba viên đạn đều trúng hồng tâm.

Một lần nữa tài lẻ của Triệu Đình Đình làm Lưu Luân khiếp sợ. Anh không muốn nhìn thêm liền quay lưng đi.

Cô nhếch mép thu tay về, thật đúng là ‘phụ nữ chỉ mạnh mẽ khi không dựa dẫm vào ai’, cô đã tin điều này.

Xả súng xong thấy tâm trạng dễ chịu hơn bao nhiêu, Triệu Đình Đình và Lưu Luân lên xe trở về nhà. Bấy giờ ngồi trong xe, Triệu Đình Đình không ngừng xoay xoay hai cổ tay. Lưu Luân hít thở đều đều, anh lên tiếng. “Ai đã dạy em bắn súng vậy?”

Triệu Đình Đình ồ nhẹ, cô cười trí trá. “Anh không nên biết thì hơn. Em ngủ một chút, về đến nhà gọi em dậy.” Nói xong Triệu Đình Đình lập tức nhắm mắt, không để Lưu Luân hỏi đến lần thứ hai. Những chuyện về Sở gia, tốt nhất là không nên để ai biết. Bố mẹ, Trần Hy Nhi biết là quá đủ rồi. Lưu Luân mà biết, chắc hẳn anh sẽ xa lánh cô cho mà xem.

Anh tỏ vẻ thất vọng, hóa ra đối với anh, từ khi nào Triệu Đình Đình đã có bí mật không thể nói. Cô bây giờ có phải quá nhiều điều cần khám phá rồi không? Cô cứ như tồn tại trong mình hai tính cách vậy, rất khó hiểu và không thể nào nắm bắt.

Một tuần sau, mv của Châu Châu đã đạt kỉ lục lượt xem cao nhất trong nước lúc bấy giờ kể từ khi phát hành, các nước Á Đông cũng đã tìm đến để nghe giai điệu ma mị của bài hát. Chính vì vậy, hình tượng nữ chính của Triệu Đình Đình đã được nhiều người để ý và tìm kiếm. Liên tục các công ty giải trí ngỏ lời mời với Triệu Đình Đình, lớn nhỏ đều có, nhưng cũng chỉ thuộc tầm trung trung, và cô thì không muốn vào những nơi không có khả năng vươn cao đôi cánh của mình như vậy.

Cho đến một buổi sáng, Lưu Luân đã đem tới trước mặt cô một bức thư mời cực kỳ trang trọng. ‘Giấy mời tập đoàn giải trí C.M’.

“Tập đoàn giải trí C.M? Nghe cũng quen quen, nhưng em sẽ không tham gia đâu nếu quy mô quá nhỏ.” Triệu Đình Đình vẫn nằm ghế, tay cầm chiếc điều khiển, trước mặt là một đĩa hoa quả, cô đút một trái nho Mỹ vào miệng vừa ăn vừa nói.

Lưu Luân giật giật khóe miệng, tự hỏi đây có phải là Triệu Đình Đình hay không. Anh ngồi xuống ghế, đặt tờ giấy xuống bàn. “Đồ ngốc, C.M là tập đoàn giải trí đã đào tạo một loạt ngôi sao quốc tế. Em còn chưa nghe qua?”

Nghe đến ba từ ‘ngôi sao quốc tế’, Triệu Đình Đình sáng rực hai mắt, cô ngồi bật dậy cầm tờ giấy mời lên xem. Trời ơi! Công ty lớn! Công ty lớn như vậy, tập đoàn mới đúng, vậy tại sao họ lại nhắm đến cô chứ?

“Em có thể làm gì nếu về C.M?” Triệu Đình Đình e ngại.

“Nhiều vị trí khác nhau dựa trên tiềm năng của em. Hiện tại họ muốn mời em làm người mẫu quảng cáo các thương hiệu, và đương nhiên có cả...diễn viên.” Lưu Luân ngập ngừng nói ra, cố ý để Triệu Đình Đình bất ngờ mà vui vẻ, đúng như những gì anh nghĩ, Triệu Đình Đình dần đỏ mặt mà nhảy ra khỏi ghế đưa hai tay lên trời hét lớn.

“Em thành công rồi!” Thật vui mừng quá, cô đã làm được, cô đã là một người mà trước kia cô chưa từng ao ước, cô đang ở một vị trí mà trước kia cô chưa từng nghĩ tới. Tất cả là nhờ có Lưu Luân. “Em cảm ơn anh, cảm ơn anh rất nhiều. Lưu Luân, ngoài cảm ơn ra em còn có thể nói gì khác không nhỉ?” Triệu Đình Đình đi tới bên cạnh Lưu Luân, cô ngồi xống xoa bóp hai vai cho anh, không ngừng giở giọng điệu nịnh hót.

“Thay vì cảm ơn, thì đừng làm anh thất vọng là được. Nếu em đã đồng ý lời mời này. Vậy hãy chuẩn bị đi, anh cùng em đến C.M một chuyến, bọn họ rất nóng lòng được gặp mặt em ngay bây giờ.” Lưu Luân cười, anh ôn nhu giải thích, mỗi lần nhìn khuôn mặt của Triệu Đình Đình vui tươi, dường như anh lại quên hết tất thảy mọi chuyện, cô giống như một liều thuốc mất trí vậy.

“Được.” Triệu Đình Đình gật đầu, cô chỉnh trang lại thái độ hưng phấn của mình, sau cùng vẫn vì sung sướng mà cười tươi, vừa cười vừa chạy vào phòng để chuẩn bị.

Muốn để lại ấn tượng tốt với họ, Triệu Đình Đình đã suy nghĩ rất kỹ. Vì bọn họ thường tuyển chất lượng là chủ yếu, họ muốn ươm mầm cho diễn viên, cho tập đoàn. Vậy nên cô không cần quá trang điểm đậm đà, nên nhẹ nhàng một chút để sau này có tẩy trang thì bọn họ vẫn sẽ nhận ra!

Môi thoa son đỏ anh đào bóng nhẹ, phấn mắt không quá đậm, mặt cũng chỉ thoa một lớp kem phủ mỏng manh. Đôi mày cánh cung uốn lượn, khuôn mặt quá ư là hoàn hảo. Triệu Đình Đình đi giày cao gót đen, cô mặc chiếc áo sơ mi trắng đơn giản cùng quần jean lưng cao sang chảnh, chỉ vậy thôi cũng đủ khiến cô biến thành một mỹ nữ bình thường nhưng không tầm thường!

Mở cửa bước ra ngoài, tay đeo theo túi xách. Cô cười rạng rỡ với Lưu Luân. “Chúng ta đi thôi.”

Lưu Luân nhìn Triệu Đình Đình chằm chằm, trái tim bỗng lỡ nhịp. Triệu Đình Đình rất biết cách phối đồ, con mắt thời trang của cô không thể không nói quá tuyệt. Hoặc cũng có thể...do cô đẹp nên mặc cái gì cũng đẹp.

C.M là một tập đoàn lớn nằm giữa trung tâm thành phố, đó là hai tòa nhà liên kết với nhau, tòa nhà những tám mươi ba tầng!

Đứng trước tòa nhà, Triệu Đình Đình áp lực đến nỗi không dám bước chân vào trong, cô hít thở một hơi dài rồi mỉm cười. Lưu Luân đã xuống hầm để xe rồi, cô nên đứng đây đợi anh rồi cùng nhau đi vào vẫn hơn. Dù sao anh cũng đã có kinh nghiệm nhiều năm trong nghề và không cảm thấy lo lắng.

Đang hưng phấn, đột nhiên vai của cô bị ai vỗ nhẹ một cái. “Chào cô, cô có phải là…”

Nhấn Mở Bình Luận