Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Sống Lại Làm Em Gái Quốc Dân - Tiêu Nhất Thất

Tô Đào lạnh lùng nhìn hắn.

"Dư tổng, cô ấy tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, tôi kính ngài một ly." Kỳ Viễn rót đầy một ly rượu, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, thả xuống tỏ vẻ ly rượu đã trống rỗng.

Dư Đức Chí bị người cắt đứt cũng không tức giận, mặt cười như hổ nói, "Tiểu Kỳ a, gần đây tôi thường xuyên nhìn thấy cậu trên mạng, nghe nói gần đây cậu phát triển không tệ, nhưng nhớ kỹ không nên lơi lỏng, còn phải tiếp tục cố gắng, người này a, nhất định phải hiểu được cái gì gọi là xem xét thời thế, vạn nhất ngày nào đó không nóng, cậu nói cậu tìm ai nói lý lẽ a, cậu nói xem có đúng hay không, Tiểu Kỳ."

Hắn có thâm ý khác nhìn Kỳ Viễn một cái, "Ngài nói phải.", Kỳ Viễn sắc mặt phức tạp nhìn Tô Đào một cái, liền ngồi xuống.

Triệu Nhất Manh cười nhạo một tiếng, nhỏ giọng nói một câu, "Không biết tự lượng sức mình."

Cô ta ngồi bên cạnh Kỳ Viễn, thanh âm truyền đến tai Kỳ Viễn, sắc mặt Kỳ Viễn càng khó nhìn hơn.

"Dư tổng, rượu này tôi thật sự uống không được, bằng không tôi lại lấy trà thay rượu kính ngài một ly?"


Nói là nói như vậy, Tô Đào vẫn không có động tác.

"Cô không hiểu ý tôi sao? Tôi muốn cô uống ly rượu này." Dư Đức Chí đã không còn kiên nhẫn.

"Tôi nói tôi không uống." Tô Đào kiên nhẫn không nhiều hơn hắn, ngữ khí lạnh xuống, không chỉ như thế, cô ngồi xuống, một tay nhàn rỗi đặt ở trên bàn, từng chút từng chút gõ, cùng hắn nhìn thẳng nhau.

Trong mắt là hờ hững cùng lạnh như băng.

"Cô cảm thấy cô không uống có thể ra khỏi cửa này sao?"

Nghệ sĩ không có mắt, Dư Đức Chí đã thấy nhiều, nhất là loại nữ nghệ sĩ mới bước vào giới giải trí này ai nấy đều cho rằng dựa vào mình có thể lang bạt ra một mảnh trời đất, nhưng trên thế giới nào có nhiều chuyện tốt như vậy, hắn là vốn liếng hắn nói ra.

Mắt thấy một tài nguyên cũng không có, cuối cùng còn không phải ngoan ngoãn theo hắn sao.

"A, tôi cảm thấy tôi có thể." Tô Đào cười lạnh một tiếng, dựa về phía sau, vểnh chân lên, không chút để ý nghiêng đầu, nhìn thấy người này ngoại cường trung can, cô cũng không cần tốn bao nhiêu khí lực là có thể để cho hắn quỳ xuống gọi baba.

Suy nghĩ một chút lại cảm thấy, gọi ba thì thôi, cô không có con trai bất hiếu như vậy.

Dư Đức Chí cười hèn mọn: "Cô ngược lại rất có dũng khí, bất quá, hôm nay muốn đi ra khỏi cửa này thì tốt nhất cùng tôi uống một ly.", hắn đi về phía trước một bước, tay đặt trên vai Tô Đào, có xu hướng trượt xuống.

Người ở một bàn tâm tư khác nhau, xem kịch chiếm đa số.

Tô Đào đè tay hắn lại, quay đầu nói: "Dư tổng đã xem qua đề cử của cục công an thành phố Bắc Kinh biểu dương cái Weibo của tôi chưa?"


Dưới bầu không khí này, cô nói một câu như vậy, có thể nói là đột ngột, Dư Đức Chí ngẩn người một chút, theo bản năng nói, "Không có, cô có ý gì?"

Hắn thường không chú ý đến những điều này. "

"À, vậy được rồi."

Tô Đào vô tội chớp chớp mắt, một giây sau cô túm lấy cổ tay hắn bỗng nhiên đứng dậy, gắt gao nắm chặt xương cổ tay hắn ấn vào lưng hắn, sau đó đè xuống.

Bàn ghế lật tới, trên bàn chai rượu ly rượu đụng phải ngã xuống đất, nửa người trên của Dư Đức Chí bị nàng đè lên bàn, nửa mặt đều vùi ở trong đĩa ăn một nửa, canh thức ăn đều văng lên người người bên cạnh.

Dư Đức Chí một người đàn ông cường tráng cao hơn một mét bảy bị một tiểu cô nương ấn đầu lên bàn, thế nhưng nửa điểm cũng không tránh được.

Hắn bắt đầu giãy dụa vài cái, còn tới là cổ tay đau đớn kịch liệt, canh rau không ngừng sặc vào trong mũi.

Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt, không có ai tiến lên kéo cô ra, cũng có lẽ là vì khí thế của Tô Đào quá mức dọa người.


Tô Đào ghét bỏ một tiếng, đem cái đĩa dưới mặt hắn lấy đi, "Ý tứ chính là tôi rất có thể đánh a, ông như vậy lại ba người cũng đánh không lại tôi."

Nói đến lúc này, Tô Đào mỉm cười nhìn mọi người trợn tròn mắt.

"Tôi ghét nhất chính là người như ông, ỷ vào chính mình có tiền liền muốn chơi quy tắc ngầm, ông nhìn so với ba ta còn già hơn, ông nói ông ác không ghê tởm."

"Mẹ nó mày buông lão tử ra, lão tử phong sát mày. "

Tô Đào không nói gì đá hắn một cước, đều bị người bắt được, còn nói như vậy, "Điều 237 bộ luật hình sự, dùng bạo lực, cưỡng bức hoặc phương pháp khác cưỡng bức dâm ô phụ nữ hoặc làm nhục phụ nữ, thì bị phạt tù có thời hạn không quá năm năm hoặc bị tạm giam."

Dư Đức Chí: "..."

Tại sao cô lại thuộc luật hình sự một cách trơn tru như vậy?


Nhấn Mở Bình Luận