Mà Lê Dương Hạo thấy hắn im lặng thì cho rằng mình đã đoán đúng, ông giận không thể át vung tay lên tát vào mặt hắn một cái, quát lớn: “Ngu xuẩn! Ngươi có biết mình đang làm gì hay không? Đây là thiên hạ của thánh thượng, thánh thượng chưa chết, thái tử còn đó, ngươi lại dám đứng đầu quân cho hoàng tử, người muốn kéo cả nhà họ Lê chôn cùng ngươi mới bằng lòng đúng không?”
Lê Dương Hạo tức giận đến mức khó thở ôm ngực, miệng thì vẫn mắng: “Cả đời Hạo này tận trung với quân chủ, không ngờ lại sinh ra đứa con mang dã tâm lớn như vậy, rốt cuộc ta đã tạo nên tội nghiệt gì đây?”
Nói xong, ông ngồi bệt xuống ghế, nước mắt chua xót không kìm nén được mà trào ra, ông đang khóc cho cả gia tộc họ Lê suýt bị hủy trong tay của mình rồi.
Từ lúc vấn thân vào tranh đoạt tới nay, đây là lần đầu tiên Lê Dương Chính cảm thấy lúng túng, hắn không ngờ thái sư đương triều sẽ vì con trai làm sai mà rơi lệ tự trách, cũng không ngờ ông lại không đẩy hắn ra chịu tội hòng bảo toàn địa vị của mình.
“Bẩm cha, thật ra con khờ vẫn chưa đứng đầu quân cho ai cả, chỉ là cảm thấy hiện tại thế cục phức tạp, con không muốn vì sự ngu xuẩn của mình hại đến lợi ích nhà họ Lê, cho nên nếu cha muốn con ở nhà học hành, con cũng sẽ nhất nhất nghe theo.” Lê Dương Chính vẫn giữ thái độ cung kính mà đáp.
Mười mấy năm chiến đấu với bầy sói, hắn đã học được cách nói dối, học được cách dùng lời lẽ kích động lòng người rồi.
“Ngươi nói thật? Ngươi không đầu quân cho ai đúng không? Lần trước ta thấy ngươi qua lại với con trai út của ngự sử Trần Thường Khôn, mà lão già đó lại về phe của nhị hoàng tử, vậy ngươi… Ngươi phải nói thật cho ta biết, phải biết đây là chuyện liên quan đến sống chết của trên dưới nhà họ Lê, ngươi chớ nên bướng bỉnh.” Lê Dương Hạo thận trọng hỏi lại.
Lê Dương Chính gật đầu, đáp: “Xin cha yên tâm, con khờ có thể thề, nếu nói sai sẽ bị…”
“Thôi được rồi, đừng tùy tiện thề thốt lung tung, ngươi thấy ta và mẹ của ngươi chưa đủ khổ vì ngươi sao? Ta mặc kệ ngươi nói thật hay không, từ giờ trở đi an phận ở trong phủ học tập chờ ngày thi hương cho ta, chớ có la cà chốn trăng hoa, ngươi còn nhỏ, chưa hiểu hết thế gian âm hiểm đâu, đừng vì dã tâm mà hại người hại mình.” Lê Dương Hạo thấy con trai định thề độc lập tức ngăn lại.
Lê Dương Chính trịnh trọng đáp lời: “Con khờ hiểu rõ.”
Lê Dương Hạo thở dài nhìn ra bầu trời bên ngoài cửa sổ, than thở: “Con dại cha chịu đòn, ngày mai ta sẽ đi thỉnh tội với thánh thượng, chỉ mong thánh thượng thánh minh mà bỏ qua cho nhà ta.”
Lê Dương Chính cụp mắt xuống, trong lòng suy tư điều gì đó, một lát sau, hắn hỏi: “Vì cớ gì cha không đẩy con ra chịu tội, nếu vậy nhà vua sẽ không nghi kỵ gì ngài nữa.”
“Câm miệng!” Lê Dương Hạo quát lớn.
“Sao ngươi có thể có suy nghĩ như vậy? Ngươi là cốt nhục của ta và mẹ ngươi, chúng ta có thể nhìn ngươi chịu chết không cứu sao? Chính à, ngươi phải nhớ người của nhà họ Lê nhất vinh nhất nhục, cho dù trời có sập xuống, cha cũng sẽ gánh cho ngươi, thế nhưng không vì thế mà ngươi được phép đẩy nhà họ Lê vào chảo dầu, trước khi ngươi làm điều gì cũng phải suy xét đến an nguy của trên dưới nhà mình, có biết không?” Lê Dương Hạo vỗ vai con trai mà dặn dò.
“Con khờ nhớ rõ.”
Lê Dương Hạo dặn dò xong tâm trí cũng đã mệt mỏi, bèn bảo con trai trở về phòng, Lê Dương Chính bước ra ngoài, hiện tại bầu trời trong xanh, nhưng lòng hắn phủ đầy mây đen.
“Lê Dương Chính” thật sự quá may mắn, cho dù bây giờ hắn đã chiếm đoạt thân xác của người ta thì chỉ e cũng không có phúc được hưởng phúc phần này.
Lê Dương Chính mang tâm trạng u uất, dựa theo trí nhớ trở về phòng của mình, tuy nhiên khi đi ngang hậu viện, hắn lại nghe thấy một việc không thể ngờ tới.
“Hôm nay tôi vô tình đi ngang qua sân sau của phủ thừa tướng thì phát hiện đám người hậu đang quất roi vào người một thiếu niên, trông thê thảm lắm, mà anh biết không, tôi hỏi lão bợm rượu họ Bành kia mới biết thiếu niên đó là con trai của thừa tướng Trương Bằng và ả đàn bà ở bên ngoài đấy.”
“Suỵt, anh bé cái miệng thôi, chuyện nhà của phủ thừa tướng ai cũng có thể bàn tán, riêng nhà họ Lê chúng ta thì tuyệt đối câm mồm, nếu không hậu quả tôi và anh không gánh nổi đâu.”
“Xùy, tôi chỉ nói lén cho anh nghe thôi mà, công nhận bề ngoài trông phủ thừa tướng ngăn nắp là thế, nhưng lại đối xử tàn nhẫn với trẻ nhỏ, xem ra bà lớn Tô thị kia cũng không phải người tốt lành gì, chỉ sợ đứa bé nọ không sống nổi rồi.”
…
Lê Dương Chính nghe lời bàn tán của hai gia đinh, trong lòng nhấc lên sóng to gió lớn.
Hắn cứ nghĩ mình sống lại vào thân xác này rồi Trương Ai Thống sẽ biến mất, thật không ngờ hiện tại vẫn còn một Trương Ai Thống khác đang sống ở cùng không gian với hắn, nói vậy, thời điểm này cũng là lúc bi kịch đời hắn sắp xuất hiện rồi.