Trong lúc chờ Trương Ai Thống tới, Lê Dương Chính ngồi dậy chỉnh trang quần áo đầu tóc, nằm suốt một ngày hắn cảm thấy trong người thật khó chịu.
Một khắc hai khắc, một canh giờ trôi qua không thấy ai đâu, Lê Dương Chính nhíu mày, trong lòng đột nhiên dâng lên dự cảm chẳng lành, đang định ra khỏi phòng tự mình đi xem tình hình thì thằng Quy chạy vào với vẻ mặt hốt hoảng.
“Cậu ba ơi không xong rồi!”
Lê Dương Chính gấp gáp bước tới, hỏi: “Chuyện gì?”
“Cậu… cậu Thống mất tích rồi!”
Lê Dương Chính trợn to mắt, giữ chặt lấy thằng Quy, quát to: “Đã xảy ra chuyện gì? Tại sao nó mất tích!”
“Bẩm cậu, vừa rồi con tới viện của bà tìm cậu Thống, có người nói thấy cậu ấy cầm theo một túi vải chạy ra khỏi phủ, con tưởng cậu ấy đi một chút rồi về, nhưng đợi mãi không thấy người đâu, sau đó…”
Thằng Quy ngập ngừng không biết có nên nói tiếp hay không, Lê Dương Chính tức giận, quát: “Mau nói!”
“Dạ… sau đó quản gia chạy tới viện của bà nói… nói tiền vàng trong kho đã bị mất trộm, bây giờ bà lớn đang tập hợp người hầu trong nhà lại, mọi người đều đổ cho cậu Thống ăn cắp tiền bỏ trốn rồi ạ.”
“Bậy bạ, nó tuyệt đối không làm chuyện đó!” Lê Dương Chính hét lớn.
Sau đó hắn bước nhanh ra khỏi phòng đi thẳng đến viện của Lý thị, nhìn thấy hắn, bà vội hỏi: “Sao con lại đến đây? Con còn đang bệnh trong người mà.”
Lê Dương Chính nhìn thẳng vào mắt của Lý thị, nói: “Thằng Thống sẽ không lấy cắp tiền vàng trong kho.”
Lý thị thở dài: “Mẹ cũng nghĩ vậy, mẹ cho nó nhiều tiền nó còn ngại nhận huống chi tự ý lấy cắp, bây giờ mẹ đang tra hỏi bọn người hầu trong nhà đây.”
Lê Dương Chính nhìn lướt qua đám người hầu một lượt, chuyện quan trọng nhất bây giờ không phải tra hỏi kẻ nào đã lấy cắp tiền mà là tung tích của Trương Ai Thống, thằng Quy nói có người nhìn thấy cậu mang theo một túi vải, vậy ai đã đưa túi vải cho cậu?
“Đứa nào nhìn thấy thằng Thống trước khi nó ra khỏi phủ, bước ra đây!”
Một người hầu cao tuổi run rẩy bước ra, khom lưng thưa: “Bẩm cậu, là con, lúc đó con thấy cậu Thống ôm chặt túi vải vào lòng, trông sắc mặt bồn chồn lo lắng lắm, điệu bộ cũng rất gấp gáp ạ.”
Lão ta vừa nói xong, đám người hầu đồng loạt đưa mắt nhìn nhau, biểu hiện như thế chẳng phải giống hệt kẻ cắp sao? Nếu đã rõ ràng ai là kẻ lấy trộm rồi còn tra khảo họ làm gì?
Bất chợt trong lòng đám người hầu sinh ra chút bất mãn đối với Trương Ai Thống, cậu ôm tiền bỏ trốn để họ gánh hậu quả, họ tuyệt đối không đứng yên chờ chết.
Một con hầu bước ra nói: “Ngày thường cậu Thống đi theo bên cạnh bà lớn, không ít lần cùng bà lớn vào kho tiền cho nên lén lút làm trộm chìa khóa cũng không phải không thể, tụi con chỉ là hạng người hầu làm việc ở phía ngoài, không thể là kẻ tình nghi đâu ạ.”
Một người vừa đứng ra, những người khác đều nhao nhao đổ lỗi cho Trương Ai Thống, Lê Dương Chính nghe mà thấy phiền.
“Câm miệng hết cho ta!”
Toàn bộ đám người hầu đều cúi đầu ngậm miệng, trong lòng Lê Dương Chính càng gấp gáp, lúc hắn định xông ra ngoài tìm người thì một thiếu niên đột nhiên chạy ra quỳ trước mặt hắn, nói: “Bẩm cậu, vừa nãy con đi ngang viện của cậu thì nhìn thấy cậu Thống cầm túi vải chạy ra, một lúc sau thì anh Đinh xuất hiện…”
“Con gái mẹ mày! Sao mày dám vu oan cho tao hả?”
Thằng Đinh trợn mắt nghiến răng bổ nhào vào người thiếu niên vừa lên tiến, cậu ta hoảng hốt lao tới ôm chân Lê Dương Chính, mắt thấy thằng Đinh sắp làm hại cậu chủ, đám gia đinh lập tức xông tới trấn áp gã.
“Oan quá cậu ba ơi, thằng Sinh nó vu oan cho con, con không có làm gì cả!” Thằng Đinh gào thét.
Mộc Sinh sợ hãi toàn thân run lẩy bẩy, đôi mắt ướt át chực chờ như sắp khóc, cậu ta nhìn Lê Dương Chính với ánh mắt cầu xin sự che chở, trông điệu bộ giống Trương Ai Thống đến sáu bảy phần, nhưng giờ phút này hắn chỉ muốn mau chóng tìm ra nhóc con, làm gì còn tâm trạng thương hoa tiếc ngọc.
Lê Dương Chính tiến tới chỗ của thằng Đinh, ánh mắt lạnh lẽo đến cực điểm.
“Ta không cần biết nó có nói thật hay không, chỉ cần nó nhìn thấy ngươi xuất hiện ngay khi thằng Thống rời đi thì ta đã có thể trị tội ngươi rồi, bây giờ ta cho ngươi một cơ hội, hoặc là nói thật, ta chỉ đuổi ngươi ra khỏi phủ mà thôi, hoặc là ta băm xác của ngươi ra rồi gửi về cho cha mẹ anh chị em của ngươi, yên tâm, sau khi ngươi chết, ta sẽ chăm sóc người nhà của ngươi thật tốt, con Hồng chính là tấm gương tốt nhất đấy.”
Lê Dương Chính nói rất chậm, nhưng từng câu từng chữ giống như lời phán của thần chết khiến người nghe không khỏi run sợ, đầu óc của thằng Đinh đột nhiên tỉnh táo, trong lòng bắt đầu hối hận vì đã nhận tiền của kẻ khác hãm hại Trương Ai Thống.
Nhưng bây giờ phóng lao phải theo lao, gã mà khai thì chỉ có con đường chết.
“Con… con không biết gì hết, đúng… đúng là con có chạm mặt cậu Thống ở viện của cậu, nhưng khi đó cậu ấy đã vội vàng rời đi rồi.”
Thằng Đinh không chịu khai, Lê Dương Chính càng tức giận, cơn phẫn nộ trong lòng ngực từng chút bùng cháy dữ dội, hắn rút kiếm từ một thị vệ ra đặt ngay cổ của thằng Đinh, Lý thị thấy vậy vội vàng ngăn cản: “Con bình tĩnh lại đi Chính, con làm vậy sẽ khiến lòng người phẫn nộ, danh tiếng của con sẽ chịu ảnh hưởng đấy.”
Mặc dù chủ cả có thể tùy ý đánh giết gia nhân khi họ phạm sai lầm lớn, nhưng cái gì cũng phải có bằng chứng rõ ràng khiến kẻ phạm tội không thể chối cãi thì mới thuyết phục dư luận, nếu không sẽ mang danh ác nghiệt tàn nhẫn rồi bị người đời đàm tiếu.
Thằng Đinh thầy Lý thị ra mặt cho mình, trong lòng thoáng yên tâm, chỉ cần gã sống chết không nhận là được, dù sao bây giờ có lẽ thằng nhóc kia đã chết phơi thây ở vùng ngoại ô rồi, chết không đối chứng, gã sẽ không bị phạt tội.
“Cậu ba, con tìm thấy thứ này dưới gối đầu nằm của thằng Đinh, bên trong là xấp ngân phiếu trị giá mười lượng vàng nguyên.” Thằng Quy chạy tới báo tin.
Thằng Đinh vừa nhìn thấy xấp ngân phiếu mặt mày đều tái mét, toàn thân run rẩy không ngừng, cơ thể mềm nhũn nằm dài ra đất.
Lê Dương Chính gằn từng chữ một, nói: “Ngươi bán thân có thời hạn cho nhà ta, mỗi tháng chỉ được nhận hai mươi xu, xấp ngân phiếu này ở đâu ra? Bao nhiêu đây đủ để ta giết ngươi chưa?”
Thằng Đinh lết dài trên mặt đất đến bên chân của Lê Dương Chính, khóc lóc cầu xin: “Con khai, con khai hết, xin cậu tha mạng, xin cậu tha mạng.”
Lê Dương Chính cố kìm nén ý muốn giết người trong lòng xuống, hỏi: “Thằng Thống đang ở đâu?”
“Dạ… có… có lẽ đang ở bên ngoài cổng thành, có người… đã chờ sẵn đưa cậu ấy vào bìa rừng.”
Vèo!
Lê Dương Chính lập tức biến mất khỏi tầm mắt của mọi người, thằng Quy vội vàng đuổi theo sau.
Lê Dương Chính phóng lên lưng ngựa lao nhanh ra phía cổng thành, trong lòng cầu nguyện Trương Ai Thống không gặp nguy hiểm.
“Chết tiệt! Lại là khu rừng ở ngoại ô, sớm muộn gì ta cũng sẽ đốt trụi nơi tà ma này.”
…
Trương Ai Thống ôm chặt túi vải trong ngực đi nhanh ra cổng thành, đây là lần đầu tiên cậu tự ra ngoài một mình thế này, trong lòng thật sự rất sợ hãi, nhưng vì nhiệm vụ Lê Dương Chính giao, cậu không được lùi bước.
Lúc Trương Ai Thống vừa ra khỏi địa phận kinh thành thì đúng là đã nhìn thấy một chiếc xe ngựa đậu ven đường, nhưng lại có hai người đàn ông xa lạ đứng ở đó, cậu không quen hai người này, họ không phải người hầu của phủ thái sư.
Trương Ai Thống bắt đầu sinh lòng cảnh giác, cậu nghĩ có thể họ là gia nhân làm việc bên ngoài phủ, nhưng không thể không đề phòng, cậu chủ đã dặn không được đi cùng người lạ, cậu phải nghe lời hắn.
Vì thế Trương Ai Thống quyết định đi đường tắt, dù sao chỉ cần đưa đồ đến điền trang an toàn là được rồi.
Con đường tắt này nằm sát bìa rừng cho nên rất ít người qua lại, bầu trời mây đen kéo tới báo hiệu một trận mưa to sắp trút xuống, cậu phải nhanh chóng chạy đến điền trang trước khi trời mưa mới được.
Trương Ai Thống chạy nhanh hết sức có thể, nhưng vừa mới chạy được nửa đường đã bị người ta chặn ngang.
“Đứng lại, đường này do ta mở, cây này do ta trồng, muốn đi qua phải để lại lộ phí.”
---
Lời của Gừng: Truyện này ai cũng thâm độc hết, chỉ có bé Thống ngây thơ khờ dại thôi.