“Ngươi nói bao nhiêu?”
“Hai mươi lăm tấn.”
“Một mẫu ruộng?”
“Một mẫu ruộng.”
Vua Định Ưng không thể bình tĩnh nổi nữa, bởi vì thông thường một mẫu ruộng chỉ cho ra ba bốn tấn lúa, vụ nào được bội thu cũng chỉ mười tấn là cùng, vậy mà loại lương thực phụ này lại cho ra hai mươi lăm tấn trên một mẫu?
Nếu trồng một trăm mẫu, đừng nói giải quyết được nạn đói trong nhân gian, ngay cả một tên ăn mày cũng được no bụng.
“Bệ hạ!”
Cơ thể của vua Định Ưng đột nhiên lắc lư chao đảo, Nhân Lễ vội tiến lên đỡ lấy ngài.
Nhà vua nắm chặt lấy tay của Nhân Lễ vỗ vỗ vài cái, nói: “Không sao, trẫm không có việc gì, mau, trẫm muốn ra ngoài xem thành quả, ha ha, Đại Lịch của trẫm rốt cuộc cũng nhìn thấy hừng đông rồi.”
Vua Định Ưng nắm tay Nhân Lễ bước nhanh ra khỏi lều, Lê Dương Chính cũng bám theo sau, lúc này bên ngoài đã tụ tập rất đông tá điền, người nào người nấy đều trợn mắt há mồm nhìn từng đống khoai tây được chất chồng lên nhau.
Một tá điền chạy tới chỗ anh Tửng hỏi: “Ê Ba Tửng, mấy đống này thật sự đều do củ mầm cậu ba đưa cho mày trồng ra hả? Tao nhớ lúc đó chỉ có hai ba bao giống thôi mà, sao bây giờ lại thu được nhiều quá vậy?”
Anh Tửng cười đáp: “Đều do cậu ba có tài đó thôi, cậu ba nói loại củ này là lương thực phụ, có thể ăn thay cơm, lần này mặc dù tôi chỉ được chia hai phần nhưng hai phần này đến tận năm tấn đấy, sau này cậu ba sai tôi đi đâu tôi sẽ đi đó, theo cậu ba không sợ không có cơm ăn ha ha.”
Nhìn nụ cười sáng lạn trên mặt anh Tửng, nhóm tá điền hối hận xanh ruột, đặc biệt là những tá điền nhàn rỗi lúc trước được Lê Dương Chính gọi đến chung với anh Tửng, nếu họ mạnh dạn một chút thì nói không chừng năm nay không cần lo thiếu ăn rồi.
Vua Định Ưng đi ra nhìn thấy cảnh tượng lương thực rải đầy đồng, người người hân hoan vui mừng, trong lòng xúc động khôn nguôi, hốc mắt của ngài đỏ hoe, trên môi lại nở nụ cười vui mừng.
Nhìn thấy Lê Dương Chính xuất hiện, nhóm tá điền đồng loạt kéo tới, một người hỏi: “Cậu ba, thứ này thật sự là lương thực sao?”
Lê Dương Chính không đáp lời người này, chỉ kêu một vài người đốt lửa nướng khoai ngay tại chỗ, thấy bên này có khói bốc lên, Trương Ai Thống và đám người của lục hoàng tử chạy tới.
Nhìn mồ hôi nhễ nhại trên trán Trương Ai Thống, Lê Dương Chính lập tức lấy khăn tay ra lau cho cậu, trực tiếp nhét cơm chó vào miệng tất cả những người đang có mặt tại hiện trường.
“Cậu ba đang làm gì vậy nha?” Trương Ai Thống nhìn mấy củ khoai trong đống lửa tò mò hỏi.
Lê Dương Chính đáp: “Làm món ngon cho em ăn.”
Trương Ai Thống chưa kịp mở miệng thì Trần Minh Du đã nhảy vào, nói: “Món ngon ở đâu, ta cũng muốn ăn!”
Tuy nhiên sau khi nhìn vào mấy cục đen thui trong đống lửa, cậu ta lại chề môi nói với Trương Ai Thống: “Eo ôi mấy cục than đó mà món ngon cái gì, ngươi bị hắn lừa rồi, hắn là kẻ lừa đảo đó, theo ta về nhà đi, ta sẽ cho ngươi biết thế nào là sơn hào hải vị chân chính.”
Trần Minh Du nói xong còn giơ tay ra định kéo cậu về phía mình.
Chát!
Ngay sau đó cậu ta cảm thấy mu bàn tay đau rát, nhìn lại thì trên đó đã hiện một vết đỏ ửng, cậu ta nhìn Lê Dương Chính với ánh mắt khó tin.
“Ngươi đánh ta?”
“Hắn đánh ngươi thì đã là gì? Ta còn muốn đập ngươi thêm một trận nữa đấy.” Một giọng nam quen thuộc vang lên từ phía sau Trần Minh Du.
Cậu ta quay lại trợn trừng mắt la lên: “Đức…”
“Hửm?” Vua Định Ưng trợn mắt, cậu ta lập tức nuốt nước miếng.
“Cha… sao cha lại đến đây?”
Nhà vua hừ lạnh, giận dữ quát: “Không đến thì sao biết ngươi không lo học hành chạy ra ngoài làm chuyện bậy bạ?”
Trần Minh Du mở to mắt, biểu cảm khoa trương giống như mình đang chịu nỗi oan rất lớn, cậu ta liên tục lắc đầu phủ nhận: “Con không có… Kiệt à, ngươi nói đi, ta không có làm chuyện bậy bạ đúng không?”
Lý Anh Kiệt vội khom lưng hành lễ với nhà vua: “Anh Kiệt xin ra mắt ng… ngài.”
Hắn ta không biết mặt nhà vua, nhưng người mà hoàng tử gọi là cha dù có ngốc cũng đoán được thân phận.
Tuy nhiên đám người của Mã Thúc Bảo lại không biết cho nên không sợ hãi như Lý Anh Kiệt, cả đám đều tuân theo vai vế khom lưng chào hỏi, nhà vua nhìn nhóm nhân tài tương lai của mình, trên mặt lộ vẻ hài lòng.
Không bao lâu sau tá điền lấy khoai đã nướng chín ra, nhìn những củ khoai đen thui như than, mọi người đều e dè nhìn nhau, Lê Dương Chính cầm một củ lên, bất chấp còn nóng mà bẻ đôi nó ra.
Mùi thơm dịu ngọt của khoai tây lập tức chui vào khoang mũi của từng người, ai nấy đều hít hà say mê.
Lê Dương Chính vốn định dâng cho nhà vua dùng trước nhưng nghĩ lại mấy thứ mới lạ này nên có người thử độc trước, vì thế hắn tự mình cắn một miếng, vị ngọt ngọt bùi bùi của bột khoai tràn ngập nơi đầu lưỡi, tính ra đã lâu hắn không ăn rồi, bây giờ thật là hoài niệm.
“Ngon quá.” Bùi Phúc hô lên.
Trong lúc Lê Dương Chính chậm rãi thưởng thức thì Bùi Phúc cũng nhét một củ khoai vào miệng, vừa ăn vừa khen ngợi, mặc kệ khoai còn nóng mà ăn lấy ăn để.
Trần Minh Du thấy hai người ăn ngon mà phát thèm bèn bất chấp thân phận mà bẻ một củ ăn thử, ngay sau đó cũng bị hương vị thơm ngon ngòn ngọt của khoai tây chinh phục, nhóm tá điền đứng xung quanh ngửi mùi và nhìn đám quý nhân ăn khoai mà chỉ biết nuốt nước miếng.
Lê Dương Chính dâng một củ lên cho vua Định Ưng, ngài vừa cắn một miếng đã khen: “Ngon lắm, đúng là mỹ vị nhân gian.”
Sau tá điền được cho phép bèn đua nhau nhặt khoai mang đi nướng, ai nấy đều ăn ngon lành ngấu nghiến, vua Định Ưng nhìn thấy cảnh này trong lòng càng dạt dào xúc động.
Đột nhiên một tá điền lên tiếng: “Cậu ba ơi, hay là vụ sau tụi con không trồng lúa nữa mà chuyển qua trồng khoai hết cho cậu ba nhé.”
Lê Dương Chính lắc đầu đáp: “Không được, không phải loại đất nào, mùa vụ nào cũng có thể trồng khoai tây, hơn nữa so về giá trị thì lúa gạo luôn xếp vào loại lương thực chính được ưu tiên hàng đầu, vì thế không thể bỏ lúa trồng khoai.”
Còn một điều nữa mà Lê Dương Chính không nói chính là lúa có thể dự trữ lâu, di chuyển đường xa thuận tiện chuyên dùng để tiếp tế cho quân đội.
Nhóm tá điền nghe vậy trên mặt đều lộ vẻ thất vọng, Lê Dương Chính nói tiếp: “Các ngươi yên tâm, có khoai tây làm giảm gánh nặng lương thực, phần lúa mà các ngươi nộp lên chắc chắn sẽ được giảm đi, ta sẽ cố gắng hết sức làm cho tất cả mọi người đều không cần lo cơm ăn áo mặc.”
Lê Dương Chính vừa nói xong, nhóm tá điền đồng loạt quỳ xuống dập đầu tạ ơn, mà sau khi vua Định Ưng nghe hết những lời hắn nói, trong lòng dào dạt cảm xúc mênh mông, ngài chắp hai tay sau lưng, nhìn về phía xa xăm.
“Thiếu ngân nỗi sầu ưu
Thiên địa ban ân trạch
Nhân tài đã đến đây
Xuất vu thục bội thu
Khá khen kẻ anh tài.” [1]
Vua Định Ưng vỗ vào vai Lê Dương Chính, khen: “Đại Lịch ta sắp có thêm một vị hiền tài rồi, chuyện ta hứa với ngươi, ta nhất định sẽ thực hiện.”
Lê Dương Chính chắp tay khom lưng nói: “Tạ ơn ngài.”
–
Chú thích:
[1] Tác giả: Hoàng Uyển Du, mọi người muốn mua thơ thì liên hệ facebook của bạn này nha.
Bài thơ trên thuộc bản quyền của Gừng, nên ai muốn mượn nhớ hỏi Gừng một tiếng, hic.