Sau khi ăn tối, đôi nam nữ lại chia ra phòng ai nấy về.
Dạo này Huyết Ảnh Long ít khi ra ngoài, nên cứ về phòng anh lại hay một mình uống rượu đến khuya rồi mới đi ngủ, đồng thời hay có những suy nghĩ liên quan tới một người con gái.
Trong khi đó, Châu Tử Du cũng đâu khá hơn, mỗi lần thấy được nhan sắc của người đàn ông ấy là đêm hôm đó y như rằng cô lại mất ngủ.
Cô có rất nhiều cảm giác đặc biệt đan xen nhau mỗi khi gần anh. Cô lo cho anh, điều đó là có. Nên lúc này, sau một lúc trằn trọc trên giường, Châu Tử Du đã rời khỏi phòng ngủ, để tìm sang phòng của Huyết Ảnh Long, chỉ vì nghĩ đến tối nay anh ăn rất ít, lại còn bị thương không rõ nặng nhẹ ra sao. Thế là tự cô lại xách mông chạy đi tìm người đàn ông ấy.
*Cốc cốc cốc.
Châu Tử Du e ngại đứng chờ sau khi gõ cửa. Đến vài giây sau thì cánh cửa ấy cũng được Huyết Ảnh Long mở ra.
Vừa nhìn thấy cô, trên môi anh đã hiện lên nụ cười đắc ý, sau đó quay lưng trở vào phòng và chỉ để lại cho cô một câu:
"Vào rồi, đóng cửa lại."
Châu Tử Du lẽo đẽo theo sau, rồi ngoan ngoãn đóng cửa lại. Lúc vào trong, cô vô tình nhìn thấy chai rượu và ly rượu còn đang uống dở được đặt trên đầu tủ cạnh giường thì liền nhíu mày, rồi hỏi:
"Đêm nào anh cũng uống rượu à?"
"Thì sao? Có vấn đề gì à?"
Huyết Ảnh Long thản nhiên đáp trả, còn dùng ánh mắt kiêu ngạo nhìn cô, khiến Châu Tử Du càng thêm bất mãn.
"Vấn đề chính là nó ảnh hưởng sức khỏe, không tốt cho dạ dày, huống chi anh còn đang bị thương mà."
"Chạy sang đây chỉ để giảng đạo lí về sức khỏe đó à? Hay là em đang lo cho tôi?"
Vừa hỏi, anh vừa cười, đôi mắt nhìn cô cứ tà mị, như muốn hút luôn linh hồn đối phương làm vật chiếm hữu của riêng mình. Trong khi đó, Châu Tử Du đã trưng ra khuôn mặt không vui, hậm hực nói:
"Nói chuyện với anh mệt thật, toàn móc mỉa. Tôi về phòng đi ngủ còn sướng hơn."
Nói rồi, Châu Tử Du liền quay lưng, nhưng chưa gì lại bị Huyết Ảnh Long nắm tay, kéo trở lại, với chút lực đạo nhỏ kết hợp sự lơ đễnh của cô, thế là Châu Tử Du đã bị kéo tới ngồi xuống đùi anh, bị hai tay anh ta ngang nhiên ôm lấy vòng eo thon thả.
"Ở đây với tôi còn "sướng" hơn nhiều."
Câu nói của người đàn ông ngay lập tức khiến cả người Châu Tử Du đơ ra, cô cảm thấy quanh đây đã bắt đầu có mùi nguy hiểm nên liền muốn đứng dậy rồi chạy trốn, nhưng mọ sự đã bất thành, vì cơ thể ngọc ngà căn bản bị đối phương ôm chặt.
"Buông tôi ra. Sao lúc nào anh cũng ngang ngược, ngông cuồng hết vậy?"
"Ơ, là tự em chạy tới đây mà. Nói đi, có phải em lo cho tôi không?"
Nhìn cái gương mặt gian tà của Huyết Ảnh Long mà Châu Tử Du chỉ muốn đấm một cái cho hả dạ, nhưng không hiểu sao cô lại không nỡ, mà chỉ có thể ấm ức trả lời:
"Tôi đâu có rảnh mà lo cho người dưng."
"Hửm? Ai là người dưng?"
Huyết Ảnh Long nhíu mày, giọng nói phát ra đầy ý khiêu khích, nhưng Châu Tử Du lại không hề sợ hãi, cô mạnh dạn đáp to:
"Huyết Ảnh Long, anh là người dưng."
Vừa hiên ngang nói dứt câu, Châu Tử Du nào ngờ tới cảnh tượng sẽ bị người đàn ông này chế ngự trên giường ngủ, nhưng sự thật lại chính là như vậy, khiến cô kinh ngạc vô cùng.
Đôi mắt long lanh đang mở to hết cở khi thấy khuôn mặt tà ác của người đàn ông đang tiến tới gần mặt của mình, cho tới khi chỉ còn một khoảng cách ngắn thì anh ta mới dừng lại, rồi lạnh giọng cất lời:
"Nói lại cho tôi nghe, ai là người dưng?"
Tình thế bây giờ, nếu Châu Tử Du mà nói sai một từ thôi là kiểu gì cũng bị đem ra làm "thịt". Cô cũng biết khôn, nên vội cười rồi nói:
"Người dưng là người bên ngoài, không phải Huyết Ảnh Long! Anh đừng có làm bậy mà ảnh hưởng tới vết thương ha, mau tránh ra cho tôi về phòng nha."
Nói xong, cô liền ngóc đầu ngồi dậy, nhưng một khi Huyết Ảnh Long không dời tay ra chỗ khác thì cô căn bản không thể nào thoát khỏi anh ta.
Đột nhiên, Huyết Ảnh Long cười đầy quỷ dị, sau đó nói:
"Em nói sai rồi. Huyết Ảnh Long này không bao giờ làm sai bất cứ chuyện gì."
Anh vừa nói hết câu, thì đó là lúc đôi môi non mềm như hai cánh anh đào của cô đã bị người đàn ông ấy ngang nhiên chiếm đoạt.
Đây là lần thứ hai cả hai thân mật trên mức bình thường, nhưng cảm giác lại khác hẳn lần trước.
Châu Tử Du bây giờ không còn sợ, mà cô chỉ đang ngại. Cô cũng muốn tránh né nụ hôn này, nhưng làm sao có thể thoát khỏi khuôn miệng ma mị của anh, còn có cả chiếc lưỡi linh hoạt kia. Nó đang chiếm trọn từng giây phút để càn quét hết mọi ngóc ngách trong miệng cô.
Huyết Ảnh Long dùng nụ hôn đó trừng phạt cái tội cô nói sai, và hút hết dưỡng khí của cô, là cách anh đang làm.
Yêu nhau, hôn nhau thì say đắm. Chưa yêu, hôn nhau vẫn ngại nhưng cũng không tránh khỏi cơn say mị tình.
Trong khi bàn tay hư hỏng của người đàn ông lại còn sờ lung tung khắp người cô gái. Khiến thân thể ấy đang hứng chịu từng cơn kích thích.
Một khi mắc phải lưới tình thì có chạy đằng trời cũng không thoát khỏi những cơn sinh lý bất ổn, mỗi khi được bạn tình chạm vào.
Châu Tử Du đã bị say đắm bởi nụ hôn ngọt ngào lại cuồng nhiệt của anh, khi đầu lưỡi đinh hương đã bị chiếc lưỡi dẻo dai của anh không ngừng vờn quanh, lả lướt cứ như thưởng thức một que kem mát lạnh giữa ngày hè oi bức.
Còn đối với Huyết Ảnh Long là sói đói lâu năm, nay may mắn vớ được miếng mồi béo bở.
Nụ hôn kéo dài thật lâu, chỉ muốn triền miên không dứt, nhưng khổ nỗi Châu Tử Du đã sắp không thở nỗi nên Huyết Ảnh Long chỉ còn cách luyến tiếc rời đi.
Bấy giờ, hai ánh mắt thâm tình lạ thường lại va vào nhau.
Người con gái ấy vẫn nằm trên giường và đối diện là thân hình tráng kiện đang có chút thương tích của anh.
Cả hai cứ nhìn nhau rất lâu, sau đó Huyết Ảnh Long mới khẽ nói:
"Em có biết tôi thấy gì từ khi ở bên em không?"
Thay vì trả lời, Châu Tử Du đã lắc đầu.
Tiếp đến, người đàn ông ấy lại nói:
"Tôi thấy bản thân mình đã thay đổi rất nhiều. Và em chính là nguyên nhân, nên từ giờ em phải gánh vác trọng trách đó."
"Trọng...trọng trách gì chứ?"
Châu Tử Du đã bị dọa sợ khi nhìn vào ánh mắt ma mị của người đàn ông ấy. Nhưng lúc này, Huyết Ảnh Long đã mỉm cười, là một nụ cười tà mị có khả năng mê say lòng người, rồi anh nói:
"Từ giờ, em là của tôi."