Lệ Du Huyên nghĩ về việc chỉ cần nấu một bữa mỗi ngày cho Giang Niệm Dương liền có thể tăng gấp đôi lương tháng thì khá bất ngờ, không thể tin được. Tuy nhiên cái lợi to lớn trước mắt đã làm mờ mắt, không nghĩ đến vấn đề chi sâu xa hơn, lương tháng gấp đôi, thật sự là ao ước bấy lâu nay của cô đấy!
Lệ Du Huyên vừa quay trở lại phòng làm việc thì phó chủ biên Hạ mới nhậm chức cầm trên tay một xấp tài liệu đi đến.
“Có một cuộc phỏng vấn tổng giám đốc của công ty Nam Đô, các cô ai thấy bản thân có thể làm tốt thì cứ tự ứng cử."
Giám đốc của công ty Nam Đô sao? Nếu không nhớ nhầm thì hình như là một lão trung niên, tên là Quách La. Cái lão này từ trước đến nay tiếng tốt thì không có mà tiếng xấu thì đồn xa. Đã là người có một vợ hai con mà vẫn không bỏ được thói trăng hoa lăng nhăng bên ngoài. Đoạn thời gian gần đây còn bị dính vào mấy vụ bức ép con gái nhà lành, danh tiếng không có chút gì coi được.
Lần này muốn tổ chức phỏng vấn là hy vọng sẽ kéo lại được chút danh dự của ông ta hay sao? Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, ông ta một mặt cho tổ chức phỏng vấn để lấy lại danh dự, mặt khác chỉ định với tòa soạn nhất định phải sắp xếp nữ phóng viên thì mới được.
Nữ nhân viên nào cũng biết rõ sẽ chuốc họa vào thân. Đều từ chối không muốn nhận.
Phó biên Hạ cũng là bất đắc dĩ nên mới phải giao công việc này, bản thân cô ấy đủ biết là sẽ không có người nhận rồi. Bên Nam Đô từng là đối tác với tập đoàn tài chính của Giang Niệm Dương, cho dù có không thích cũng phải nể mặt.
“Tôi biết các cô đều thấy đây là một việc khó hoàn thành. Như này đi, tôi cũng không phải không thông cảm. Ai nhận công việc này thì tiền thưởng cuối tháng tăng gấp ba lần.”
Nghe tiền thưởng tăng gấp ba lần, tất cả mọi người cũng thấy thích nhưng vẫn còn có chút e ngại. Còn Lệ Du Huyên vừa nghe đến tiền thưởng tăng thì không cần nghĩ ngợi gì nữa, lập tức đồng ý nhận việc luôn.
“Phó biên, tôi nhận tôi nhận!”
Cái này còn không phải là tiền từ trên trời rơi xuống sao chứ? Chỉ trong một ngày vừa lấy được cơ hội tăng lương tháng gấp đôi vừa được tăng tiền thưởng gấp ba, thế này thì hời quá còn gì.
Mặc kệ cái tên Quách La gì đó thế nào, cứ nhận việc trước đã rồi tính. Trên đời này không có chuyện gì mà không có cách giải quyết, động não một chút chắc chắn có thể tìm ra cách an toàn thoát thân.
Lệ Du Huyên cầm lấy tài liệu rồi thu dọn một vài món đồ cần thiết, hí hửng nhảy chân sáo đi hoàn thành nhiệm vụ.
Lúc cô chạy ra ngoài trùng hợp anh đang tiến đối tác ra cửa. Nhìn cái vẻ hí hửng đó của cô, là đi đâu mà vui vẻ như vậy chứ?
Sau đó anh cũng không để tâm lắm, quay trở về phòng làm việc. Hơn mười phút sau, Lục Thành đem một vài hồ sơ đến cho anh. Trong lúc chờ đợi Giang Niệm Dương ký xác nhận hồ sơ, Lục Thành nhớ ra một chuyện có liên quan đến Lệ Du Huyên, biết rằng anh có để ý đến cô, tiện miệng nói: "Ban nãy lúc tôi đi thu hồ sơ ở các phòng ban, có đi ghé qua chỗ phó biên Hạ mới biết công việc phỏng vấn Quách La - giám đốc công ty Nam Đô đó đã giao cho Lệ tiểu thư rồi. Anh xem, chuyện này… hình như có chút nguy hiểm.”
Giang Niệm Dương nhíu mày. Quách La nổi tiếng háo sắc, Lệ Du Huyên chắc chắn cũng biết sao lại còn đi? Nhưng nhìn thấy cô hí hửng như vậy, hẳn là cũng có đối sách của riêng mình. Với cái tính đó của Lệ Du Huyên, xem ra người hôm nay xấu số không phải cô mà chính là cái tên họ Quách kia.
Mặc dù anh biết cô đã có tính toán rồi nhưng có chút lo lắng thay. Cái gọi là người tính không bằng trời tính, nhỡ đâu lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì biết làm thế nào?
“Lục Thành, lái xe đi! Chúng ta cùng đến Nam Đô.”
Lúc này Lệ Du Huyên đang đứng dưới cổng của công ty Nam Đô. Cô đã điều tra được một số thông tin hay ho từ các nhân viên của Nam Đô. Bọn họ đều nói Quách La háo sắc nhưng cũng vô cùng sợ vợ. Chỉ cần vợ ông ta xuất hiện thì ông ta liền không dám hó hé gì nữa.
Phá hoại bình yên của gia đình người khác thì thật sự không tốt chút nào, nhưng để hoàn thành nhiệm vụ và cũng vì cả tiền thưởng nữa nên lần này phải mượn tay của Quách phu nhân rồi.
Cô hẹn ông ta ở một nhà hàng gần công ty, ông ta đã ở đó đợi cô từ sớm.
Cái tên này đúng là giống hệt như trong lời đồn, vừa nhìn thấy cô thì hai mắt đã sáng lên. Lúc bắt tay chào cô lại cứ nhìn chăm chăm vào cơ thể Lệ Du Huyên, khuôn mặt không giấu nổi vẻ thèm thuồng.
Lệ Du Huyên ghê tởm đến sởn cả tóc gáy nhưng vẫn cố giữ nụ cười thương mại trên môi, dù sao ông ta cũng là tiền thưởng tăng gấp ba cuối tháng của cô, tuyệt đối không thể để nhiệm vụ này thất bại được.
“Vậy Quách tổng à, chúng ta bắt đầu phỏng vấn được chứ?"
Còn chưa hỏi đến câu thứ ba thì ông ta đã nhào đến ngồi bên cạnh cô. Bàn tay không yên phận mà sờ dọc trên sống lưng cô.
Lệ Du Huyên giật mình đứng bật dậy.
“Quách tổng, anh làm vậy là có ý gì?”
Ông ta lại cười xoà như không có gì, còn viện cớ bảo là có bụi trên áo nên muốn phủi xuống cho cô. Cái lão này đúng là biến thái đến mức phát mửa.
Lệ Du Huyên cũng không muốn làm to chuyện ở đây, dù sao thêm lát nữa liền có kịch hay rồi. Không cần đợi cô ra tay cũng tự khắc có người đến xử ông ta.