Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Song Sinh Tình: Cố Thiếu Cuồng Thê - Sở Nhu

Cửa phòng tắm bật mở, một người đàn ông chỉ choàng tạm chiếc khăn tắm ngang hông, đủ để che chắn nơi hạ thân nhạy cảm. Hắn bước ra với mái tóc còn nhỏ nước do vừa được gội xong.

Thân hình cao lớn với từng đường cơ thịt săn chắc, trước bụng còn in rõ sáu múi quyến rũ, tấm lưng nam nhân ấy cường tráng thấy rõ, làn da trắng đúng chất đàn ông lãng tử nhưng vẫn toát lên nét mạnh mẽ vốn có của một đấng nam nhi đầy phong độ.

Sắc vóc tiêu sái này chính là mẫu người mà biết bao cô gái phải đốn ngã con tim, lao đao tâm trí, thậm chí còn ngày nhớ đêm mong.

"Aaa... Sao... Sao anh không mặc gì hết vậy?"

Đúng lúc này Sở Nhu vừa ăn xong bát mì, cô ngẩng mặt lên thì vừa hay bắt trọn khoảnh khắc Cố Hàn phô trương khoe trọn hình thể tuyệt sắc của mình, khiến cô bất ngờ phải hô lên với chất giọng ngượng ngùng hơn bao giờ hết, vội vàng quay mặt ngay sang hướng khác.

Cũng chính tiếng hét của cô đã khiến người đàn ông một phen giật mình, hắn nhíu mày quay lại nhìn cô gái đang che mặt ngồi đó, đột nhiên lại bật cười.

"Đâu phải lần đầu được chiêm ngưỡng thân thể của bổn thiếu gia, cần gì phải làm lố như thế."

"Mặc kệ tôi, anh mặc quần áo vào đi."

"Nóng thế này, mặc làm gì? Để vậy cho mát."

Cố Hàn dửng dưng đáp, thậm chí còn bước đến ngồi ngay bên cạnh Sở Nhu, tự tiện khoát tay qua vai cô gái khiến cả người cô căng cứng như dây đàn. Còn hắn thì chẳng biết ngượng miệng mà vẫn tiếp tục tùy ý phóng túng, nói ra những câu từ thiếu tế nhị.

"Vả lại mặc vào lát nữa cũng phải cởi ra, mất thời gian lắm."

"Ai nói là phải cởi. Anh không thấy tôi ăn hết bát mì rồi à?"

Sở Nhu vừa phản bác, vừa quay khuôn mặt hậm hực lại nhìn người đàn ông, thì một lần nữa lại bị thân thể của hắn ta làm cho ngượng chín cả mặt, vội vàng quay lại vị trí trước đó, đưa lưng về phía người đàn ông.

"Sao anh còn chưa mặc quần áo? Cái đồ bệnh hoạn này..."

Lại bị nữ nhân mắng, nhưng lần này nam nhân tàn bạo kia không hề nổi giận, thậm chí một chút bực tức cũng xuất hiện trong ánh mắt lạnh lùng ấy.

Hắn không nói gì mà chỉ lặng lẽ đứng dậy, đi vòng qua chiếc bàn ở giữa, tiến về vị trí đối diện với cô gái.

"Anh..."

Thấy Cố Hàn xuất hiện trước mắt, Sở Nhu liền sợ hãi mà lui người về phía sau cho đến khi bị dồn vào một góc, không còn chỗ để lui nữa thì cô mới dừng lại, và lúc này người đàn ông luôn bám sát theo cô cũng đã chống hai tay lên thành ghế, giam cô vào giữa, mắt phượng tà mị cứ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt non nớt của cô gái, phát ra những âm thanh tràn đầy nguy hiểm.

"Cô lại vừa mắng tôi đấy!"

"Tôi...tôi lỡ lời...tôi xin lỗi!!!"

Khóe môi Cố Hàn chợt hiện lên nụ cười quỷ dị, ngầm cảnh báo cho cô gái ấy đã một lần nữa chạm tay vào lửa.

"Xin lỗi sao? Muộn rồi!"

Khi câu nói vừa kết thúc hắn ta đã luồng tay ra sau gáy Sở Nhu, giữ đầu cô cố định để hắn có thể thoải mái áp đảo môi nhỏ một cách dễ dàng.

Cứ thế hai người lại bắt đầu hòa vào nhau, khúc dạo đầu luôn luôn là một nụ hôn nồng cháy, nhưng nụ hôn lần này người đàn ông ấy mang đến lại hoàn toàn khác với những nụ hôn trước đây.

Sở Nhu có thể cảm nhận được hai phiến môi của mình đang được gặm nhắm từng cái thật nhẹ nhàng chứ chẳng phải là những vết cắn đau đớn đến nổi rướm máu như trước.

Chiếc lưỡi tinh ranh của nam nhân ấy đang lả lướt trên vành môi dưới cô gái như đang thăm dò xem tâm tình của cô thế nào, có sẵn sàng để hắn đưa lưỡi tiến sâu vào trong hay không. Sau vài lần như thế Sở Nhu cũng đã mở miệng, không hề phòng bị mà để mặc cho lưỡi của hắn tiến sâu vào trong khoang miệng của mình.

Hắn trêu đùa đầu lưỡi khiến cô đê mê, tê dại, vờn quanh bên lưỡi cô một lúc hắn lại bắt đầu thăm dò mọi ngóc ngách, mút hết những dư vị chứa đầy mật ngọt.

Đây là lần đầu tiên Cố Hàn mang đến cho Sở Nhu một nụ hôn ngọt ngào, cho cô cảm nhận được hương vị được đối phương tôn trọng và trân quý là như thế nào.

Hôn đã lâu, bàn tay nghịch ngợm của người đàn ông cũng đã ngứa ngáy mà bắt đầu hành động, hắn chạm vào bờ vai nuột nà của cô, tìm vị trí dây áo ngủ rồi từ từ tuột xuống, xong bên này rồi lại đến bên kia, Sở Nhu thì đã hoàn toàn bị nụ hôn của hắn dụ hoặc đến thần trí điên đảo.

Khi hai bên dây áo đã tuột xuống thấp, chiếc váy không điểm bám víu cũng tự ý tuột theo, để lộ ra vòng một căng tròn nhấp nhô trong lớp áo ngực ren không dây gợi cảm.

Hắn đưa tay ra sau lưng, dễ dàng gở được móc khóa, cứ thế chiếc áo ngực như không trọng lực mà rơi ra khỏi người cô gái. Hắn bắt đầu xoa đắn nhẹ nhàng, vân vê nhụy hoa nhỏ hồng hào đã sớm dựng đầu nhô lên.

"Ưm..."

Lúc này hai khuôn miệng cũng tách ra xa nhau, Cố Hàn men theo trái tai của cô mà tiến xuống vùng cổ nõn nà, để lại những dấu hôn đỏ tím chằng chịt nơi đó.

"Cố Hàn..."

Cô khẽ nỉ non gọi tên người đàn ông như đang nhắc nhở hắn đừng làm càn, nhưng hắn là ai? Là Cố thiếu bá đạo thì sao lại dễ dàng thuận theo ý muốn của bất cứ ai chứ. Hắn vẫn phóng túng như thế, hôn cổ chán rồi thì chuyển xuống đôi gò bồng đào tròn trịa, gặm lấy búp hoa nhỏ, khiến cô gái chìm vào hưng phấn đến mức quên luôn phản kháng.

"Ưm...Cố Hàn...đừng mà..."

Những âm thanh kiều diễm từ cổ họng trong trẻo của cô gái càng khiến bầu không gian trở nên ma mị. Sở Nhu vì hưng phấn mà ngã lưng tựa vào thành ghế sô pha, hai tay đặt lên vai của người đàn ông, cùng hắn chìm vào cơn say kích tình.

Qua vài giây Cố Hàn đột nhiên dừng lại khiến Sở Nhu có chút hụt hẫng, nhưng rất nhanh sau đó hắn đã đưa thân thể mỹ miều của cô nằm hẳn xuống sô pha, tiện tay cởi nốt phần váy còn vương lại trên người cô, đến cả nội y cũng bị bàn tay của hắn ném xuống sàn nhà, khăn choàng dưới hạ thân nam nhân lúc này cũng chẳng còn trên người hắn nữa.

Ngay sau đó Cố Hàn lại cúi mặt xuống vị trí hạ thân của cô gái, muốn đặt lên đóa hóa tuyệt sắc một nụ hôn cuồng nhiệt nhưng lại bị Sở Nhu đưa tay ngăn cản.

"Đừng mà... Nơi đó... bẩn...anh đừng..."

Người con gái ngập ngừng mãi mới nói xong một câu, nhưng có vẻ như nam nhân kia chẳng để tâm đến lời cô đã nói mà vẫn giữ vững ý định ban đầu.

"Thả lỏng. Tôi sẽ cho em một đêm tuyệt vời đến mức khó lòng mà quên!"
Nhấn Mở Bình Luận