"Boss, hình như Kỷ Tiểu Thư đã nhìn thấy ngài rồi."
Mục Hành kính cẩn nói với người đàn ông đang dựa người vào tường lặng lẽ đứng trên khán đài mà quan sát cô gái nhỏ đang chăm chú làm bài thi từ xa.
Làm sao anh không biết chứ, cô đã nhìn lên đây bốn lần, còn cười ngốc hai lần, rõ ràng đã sớm phát hiện ra anh đang ở đây rồi.
"Bên Tống La sao rồi?"
Mục Hành:"Bên kiểm sát kinh tế chống tham nhũng đã đến, vẫn đang làm việc trong phòng ông ta, dựa theo tốc độ này thì khoảng thêm mười phút nữa ông ta có thể bị dẫn đi rồi."
Tịch Cảnh Dương nhìn cô gái vẫn luôn nhìn về phía anh, khoé miệng không thể không nhếch lên.
"Ngày mai cho người đến tiếp quản Tống Thị đi."
Nói rồi Tịch Cảnh Dương quay người rời đi. Mục Hành khó hiểu nhìn ông chủ của mình.
"Ngài không muốn đợi Kỷ Tiểu Thư thi xong hết ư?"
Màn đêm nơi góc khuất của hội trường, ánh mắt người đàn ông dù rất dịu dàng, nhưng dưới ánh sáng mờ mờ cả người anh như chìm vào bóng tối vĩnh hằng.
"Cô ấy không còn là người đó nữa rồi, quan hệ như bây giờ rất tốt."
Mục Hành khẽ toát mồ hôi lạnh, anh nhận ra ánh mắt cảnh cáo của ông chủ, vội cuối người xin lỗi.
"Xin lỗi Tịch Tổng, là tôi gọi nhầm, cô ấy là Mộ Tiểu Thư."
Tịch Cảnh Dương không quay đầu lại, mà trực tiếp nương theo bóng tối trước mắt mà rời đi.
Là người đó cũng được, là Mộ Nhược Vi cũng được. Anh chỉ mong cô một đời bình an vui vẻ. Quên đi cũng tốt, chuyện lúc ấy khiến cô sống không bằng chết, anh thà cô quên đi anh, quên đi tất cả, còn hơn sống trong đau khổ và dằn vặt.
Không hiểu sao dường như Mộ Nhược Vi cảm nhận được suy nghĩ của anh, mà ngước nhìn lên khán đài lần nữa, tuy nhiên lần này không thấy hình bóng anh đâu, cô hơi hụt hẫng mà kết thúc luôn bài thi cuối cùng này.
Những giáo viên khoa văn không thể chờ được mà chạy đến tranh giành nhau xem bài thi của Mộ Nhược Vi.
Chữ viết của cô rất đẹp, bài viết cũng rất sạch sẽ không một lỗi bôi xoá. Lúc này không một ai để ý đến lời cá cược của cô với Tống Ngọc Linh - con gái hiệu trưởng nữa. Họ thật sự đang rất tập trung để đọc những dòng chữ được viết trên giấy kia.
"Thật sự là ngoài sức tưởng tượng mà!"
"Đề tài về công nghệ tương lai này thật sự rất khó, muốn khai thác nó trong môn văn là điều không dễ dàng gì rồi, nhưng có thể viết được nhiều tới mức này, không nói có hay hay không, cũng đã là rất giỏi!"
"Cái gì mà hay hay không? Rõ ràng là rất hay! Ông không nhìn thấy những ngôn ngữ và kiến thức chuyên ngành vô cùng chuyện nghiệp này à?"
"Đúng là có một số vượt tầm hiểu biết của chúng ta, nhưng tôi lại cảm thấy thiếu thiếu gì đó?"
"Thiếu gì nữa chứ, bài thi này thậm chí có thể đem đi trưng bày cho học sinh toàn trường học tập theo nữa đấy!"
"Ông nói không sai, thật sự rất hoàn hảo, nhưng hình như thiếu chút cảm xúc..."
Lời ông ta vừa nói xong bị đồng loạt các giáo viên khác quay vào mắng.
"Chủ đề công nghệ ông muốn có cảm xúc gì?"
"Phải đó, ông có thù với con bé Nhược Vi à, hay ông là người nhà hiệu trưởng Tống?"
"Hả? Tôi...tôi..."
"Không tôi ta gì nữa, bài viết này xứng đáng điểm tối đa!"
"Phải tôi cũng đồng ý!"
Sau màn tranh cãi nãy nữa giữa các thầy cô khoa văn, họ đều đồng tình với ý kiến sẽ cho Mộ Nhược Vi điểm tuyệt đối. Vì vậy họ cũng bắt đầu tham gia màn tranh cãi nãy lửa giữa đám người không ngại vứt bỏ liêm sĩ mà tranh giành học sinh kia.
Người thầy chủ nhiệm chính chủ:"..."
"Nè mấy người nói tiếng người đi được không?"
Một giáo viên toán rủ lòng, ngừng chút thời gian để nói với Châu Thừa Nhậm.
"Chúc mừng lão Châu, Mộ Nhược Vi thật sự đã đạt điểm tuyệt đối cả 3 bài thi, mức độ đề thi lần này còn khó hơn của Mộ Nguyệt Vũ năm trước. Vậy nên không ngoa nếu nói, con bé này chắc hẳn chính là đương kim thủ khoa năm nay rồi đó!"
Châu Thừa Nhậm:"Hả? Ông nói sao cơ?"
Có phải ông ta đang nghe nhầm không? Lẽ nào cái kỳ tích viễn vong mà ông mong chờ thật sự đã trở thành sự thật rồi sao?
Cùng với sự kinh hãi của Châu Thừa Nhậm, tiếp theo là một màn rối loạn không thể cản nổi.
Khi những lời mà giáo viên toán kia nói với Châu Thừa Nhậm, đã bị một số học sinh gần đó nghe được, tiếp theo từ số học sinh đó lan ra toàn hội trường và tiếp tục là toàn trường.
Ai nấy đều vô cùng kinh ngạc trước những gì mình nghe thấy. Đệ nhất học tra của trường, vậy mà thật sự thi được điểm tuyệt đối rồi, đã vậy so với học tỷ thần tiên như Mộ Nguyệt Vũ còn giỏi hơn!
Cùng lúc đó bọn họ còn thêm một trận kinh hãi khi nhìn thấy thầy hiệu trưởng của mình bị cảnh sát áp giải đi với tội tham nhũng, cùng vô số tội khác.
Lúc này sắc mặt Tống Ngọc Linh trắng bệch, hai chân cũng không đứng vững nữa, cô ta triệt để ngã quỵ xuống đất, miệng vẫn không ngừng lẩm bẩm:"Không thể... không thể nào... tuyệt đối không thể..."
Cô ta lúc này làm sao còn thời gian suy nghĩ đến truyện cá cược ban nãy của mình nữa, bởi vì Tống Gia của cô ta xong đời rồi.
Tại sao vài phút trước cô ta còn là Tống Tiểu Thư cao cao tại thượng, là con gái bảo bối của hiệu trưởng Trường Số 1 được mọi người ngưỡng mộ. Mà giờ đây Tống Thị đổi chủ, cha cô ta thì bị bắt, cuối cùng thì tại sao?
Chắc chắc là tại Mộ Nhược Vi kia, gương mặt Tống Ngọc Linh lúc này méo mó, tuổi hờn cùng giận giữ khiến cô ta mất kiểm soát. Cô ta nhất định phải giết con ả tiện nhân kia, nhất định tất cả đều là tại nó.