Sau khi thành công vượt qua biên giới của Nước R, nhóm ba đứa trẻ bọn họ đã tiêu hủy chiếc trực thăng ngay giữa biển vì nếu trực tiếp vượt biên bằng đường hàng không, thì sẽ rất dễ bị không quân phát hiện. Cũng vì lí do đó, để vượt biên họ đã bỏ lại trực thăng mà lên tàu đã được chuẩn bị từ trước.
"Bây giờ chúng ta đi đâu đây?" Nhìn khung cảnh lạ lẫm, cùng dòng người tấp nập đi đi lại lại, cô ngơ ngác hỏi.
Cha cô vốn muốn chuẩn bị chỗ ở cho hai anh em, nhưng sau lần trước, ông ấy hoài nghi vẫn còn người của Asmodeus bên cạnh, nên không tiện nhúng tay vào việc của họ.
Dù sao đang trong thời kỳ nguy hiểm, ông không muốn làm liên luỵ đến cô và Kỷ Hàn Phi. Thà để hai anh em tự sinh tự diệt, đôi khi còn an toàn hơn việc ông tìm đến họ.
"Chúng ta tạm thời tìm một khách sạn ở tạm, sau đó tìm cha sau." Kỷ Hàn Phi không hề tỏ ra bối rối trước khung cảnh lần đầu nhìn thấy trước mặt từ khi sinh ra đến giờ, phải nói anh vẫn luôn rất bình tĩnh.
Cô và Evan cùng quay sang nhìn anh đồng thanh nói:"Anh có tiền sao?"
Khoé môi anh trai cô khẽ cô lên:"Hiện tại không...nhưng cũng sắp có rồi."
"Hả?" Cô và Evan lần nữa đồng thanh.
Vạn vạn không ngờ đến, cách mà thằng...người anh trai đáng kính của cô kiếm tiền, chính là bắt cô đến quán internet để code một trò chơi rồi bán ẩn danh cho công ty game!
Với cái cách kiếm tiền từ xương máu đó của cô, bọn họ đã thuận lợi kiếm được một khoảng kha khá, đủ để ở tạm một khách sạn bốn sao trong thời gian sắp tới.
Cũng từ đó về sau, ba người bắt đầu chia nhau làm việc. Với trí thông minh của mình, Kỷ Hàn Phi bắt đầu mở rộng quy mô của Zero, bằng việc kiếm một nguồn vốn khổng lồ từ đống máy móc thiết bị ban đầu ở của Căn Cứ Z, mà việc này cũng nhờ cha của cô đã chiếm giữ thành công một cửa khẩu ở biên giới phía Tây, cho nên họ cũng thuận tiện trong việc đi đi về về giữa Zero và Nước R.
Còn cô và Evan, ẩn mình vào bóng tối để theo sau hỗ trợ cho cha của cô. Việc này đến ngay cả ông cũng không hề biết, ông cũng không ngờ hai đứa con của mình đang xây dựng một tổ chức chống lại gia tộc của chính họ.
Và vào cái ngày định mệnh hôm ấy, cô đã gặp được anh...
Từ nhỏ cô đã phải sống biệt lập với thế giới thành thị tấp nập ngoài kia, về sau cũng chỉ quanh quẩn trong khu rừng chỉ toàn cây với cây, hay cùng lắm là làm bạn với các thiết bị máy móc.
Vào cái thời ấy thì mạng internet đã hiếm gặp, thì một nơi như rừng mưa Amazon làm gì có mấy thứ gọi là mạng xã hội như bây giờ.
Chính vì thế, tầm nhìn của cô dường như đã bị thu hẹp. Cô cứ nghĩ anh trai của cô đã thiếu niên đẹp trai lắm rồi, nhưng giây phút cô nhìn thấy anh ấy, cô mới biết, hoá ra anh trai thân yêu của cô cũng chỉ là đẹp trai tàm tạm thôi!
Người thiếu niên trẻ ấy không chỉ vô cùng vô cùng soái, anh ấy lại còn rất rất thông minh! Dường như anh ấy cũng đang bị người ta truy sát, đã thế còn xui xẻo gặp trúng người của Asmodeus đang truy sát cha cô!
Vốn dĩ cô và Evan đã định yểm trợ để cha cô rời đi, nào ngờ, chàng thiếu niên ấy bằng tài trí của mình, dẫn dụ hai đám sát thủ đó triệt tiêu lẫn nhau.
Anh không chỉ giải quyết phiền phức của bản thân, còn thuận tay cứu cha cô một mạng.
Từ xa nhìn thấy cha cô đang giữ anh lại để nói chuyện, cô đã rất muốn nhào đến để làm quen với anh! Dù bọn họ vẫn là trẻ con, nhưng ngay từ giây phút đầu nhìn thấy gương mặt ấy, dường như tim cô đã đập nhanh hơn một nhịp mất rồi!
"Thần Tỷ! Tỷ bình tĩnh chút đi!!!" Evan gào thét trong vô vọng cố gắng giữ chân cô lại.
Trong lúc cô quay sang để nói chuyện với Evan, thì anh đã đi mất từ lúc nào rồi...Vào lúc đang buồn bã vì để tiểu soái ca đi mất, thì cô nhận được một tin nhắn từ Kỷ Hàn Phi.
Chưa kịp mở tin nhắn ra xem, thì xung quanh liền truyền đến tiếng hô quán:"Cháy! Cháy rồi! Nhà Montessori cháy rồi!"
Cô và Evan quay sang nhìn nhau, cả hai điều có chút tò mò nên cũng đi theo đám người đó để hóng chuyện.
Khi cô và Evan đến một con đường nhỏ ở lưu vực ven sông, thì trong thấy một cảnh tượng vô cùng thương tâm.
Một ngôi nhà nhỏ đang bóc cháy nghi ngút nhưng không một ai đang đứng xem đứng ra hỗ trợ để dập lửa. Vào lúc ấy, cô đã nhìn thấy một bóng lưng nhỏ bé, yên tĩnh đứng trước ngôi nhà đang bóc cháy hừng hực ấy.
"Chú ơi, vì sao không ai dập lửa thế hả..."
Cô đang định hỏi người xung quanh về vụ cháy thì ông chú kia đột nhiên bịt miệng cô lại nói thầm:"Suỵt! Nhỏ tiếng thôi! Người nhà Montessori đắc tội với một vị công tước dưới trướng quốc vương Asmodeus, làm gì có ai dám đứng gia giúp đỡ họ chứ! Cháu đó, còn nhỏ, đừng có tò mò mà hại thân!"
Đột nhiên cô chết lặng, rồi quay sang nhìn cậu bé vẫn đang chôn chân trước ngôi nhà đã bị thiêu rụi kia. Hoá ra, lại là việc tốt của gia tộc cô sao?
...----------------...