"Phương Tổng, chị đã xem tin nhắn trong group chat chưa?"
Nghe thấy có tiếng người truyền đến, Kỷ Thần Hi liền muốn đẩy cửa ra ngoài, dù sao cô cũng không thích nghe lén người khác nói chuyện. Thế nhưng, khi một giọng nữ nữa vang lên, đã khiến cho động tác mở cửa của cô phải dừng lại.
"Mấy tin đồn nhảm đó làm sao tôi phải quan tâm chứ, dù sao chính thất vẫn là chính thất, tôi không quan tâm đến mấy ả tiện nhân tóc trắng tóc xanh gì kia đâu."
Tóc trắng? Chắc không phải đang nói đến cô đấy chứ? Kỷ Thần Hi ôm một bụng thắc mắc, cũng không biết có nên đẩy cửa rời đi hay không. Càng khó hiểu hơn là, nếu "tóc trắng" trong lời hai người kia nói là cô, vậy cô lại tìm đến rắc rối gì nữa thế? Cô chỉ vừa mới đặt chân đến đây chưa quá một giờ, đã vậy để tránh sự chú ý của người khác, cô còn chọn đi đường vòng luôn cơ mà!
Cuối cùng Kỷ Thần Hi cũng không rời đi, dù sao cô chỉ muốn xác nhận lại, "tóc trắng" mà hai người phụ nữ kia đang nói đến có phải là cô hay không thôi. Nếu thật sự là hiểu lầm thì cô sẽ rời đi đây.
Tuy nhiên, có lẽ ý định rời đi của cô là không thể xảy ra rồi. Bởi vì người mà hai người kia đang nhắc đến, quả thực chính là cô.
Người phụ nữ gọi là Phương Tổng kia tên là Phương Kỷ - tổng giám đốc bộ phận quản lý nhân sự, làm việc ở tầng 40 của Tịch Thị. Còn người còn lại tên là Trình Mẫn, thư ký thân cận luôn đi theo nịnh hót Phương Kỷ, dù bản thân cô ta cũng vô cùng ghét Phương Kỷ.
Lúc này hai người phụ nữ đứng trước gương để trang điểm lại, Trình Mẫn liền tiếp tục nịnh hót:"Phương Tổng, chị nhìn xem, chị đúng thật rất là xinh đẹp nha, không uổng công Boss luôn giữ thân trong sạch vì chị."
Phương Kỷ nghe thấy thế thì vô cùng đắc ý mà hất cằm:"Còn phải nói sao?"
Nhìn bộ dạng đắc ý của Phương Kỷ, Trịnh Mẫn vô cùng căm ghét, nhưng phải nhẫn nhịn mà khen tiếp.
Thật ra cô ta cũng không hiểu, vì sao một người lạnh hơn cả băng như Boss Tịch, luôn luôn tránh xa con gái, thậm chí tầng 52 của ngài ấy làm việc cũng chỉ toàn là đàn ông. Vậy mà vào ba năm trước, lúc mà Phương Kỷ mới vào làm được có mấy ngày, Boss Tịch đã dùng ánh mắt đầy thâm tình để nhìn cô ta.
Lúc đấy cả hai người cùng là thực tập sinh với nhau, nhưng chỉ vì một ánh nhìn đó của Boss Tịch mà thay đổi tất cả.
Trong một năm sau đó, mọi người đều nghĩ Phương Kỷ có gì đó với ông chủ. Dù sao từ ngày ông chủ đến tiếp quản Tịch Thị, thì hầu như chưa từng một ai nhìn thấy anh ấy cười. Anh ấy giống như một cỗ máy không cảm xúc, chỉ biết vùi đầu vào công việc mà thôi.
Thế nhưng, lần đầu tiên Boss có một biểu cảm khác trên gương mặt, lại là lần đầu tiên nhìn thấy Phương Kỷ.
Cũng chính vì thế mà một số người vì muốn lấy lòng Boss, liền không ngừng nâng đỡ cô ta, khiến cô ta từ một thực tập sinh giống Trình Mẫn từng bước leo lên như vị trí ngày hôm nay. Còn về phía Trình Mẫn chỉ có thể làm chó theo đuôi Phương Kỷ.
Thế nhưng qua hơn hai năm, bọn họ không thấy Boss Tịch đến tìm Phương Kỷ một lần nào, thậm chí gọi cô ta lên tầng 52 cũng chưa từng. Vậy nên tin đồn cô ta là bạn gái của Boss cũng dần dần chìm vào quên lãng.
Tuy nhiên không biết lấy niềm tin ở đâu, Phương Kỷ vẫn luôn nghĩ là Tịch Cảnh Dương là bạn trai cô ta, vì sợ chốn công sở phức tạp nên không muốn công khai.
Còn Trình Mẫn, người đi theo cô ta lâu nhất thì không khỏi hả hê trong lòng. Bởi vì cô ta biết, Boss của bọn họ chính là không quen biết gì Phương Kỷ cả, thậm chí có lần cô ta tình cờ gặp được Boss ở đại sảnh, còn muốn giả vờ ngất để ngã vào lòng anh, nhưng đã bị Boss ngó lơ để cô ta té nhào ra đất.
Qua chuyện đó, mọi người đều biết Boss chính là không hề có ý gì với cô ta, nên mọi người tự động dẹp bỏ cái tin đồn kia đi và đãi ngộ mà Phương Kỷ từng nhận được cũng biết mất.
Cũng may chức tổng giám đốc nhân sự kia không phải một vị trí quá quan trọng, nên cô ta vẫn giữ được chiếc ghế đó của mình.
Dù vậy, Phương Kỷ vẫn không tin Boss của họ chẳng có ý gì với cô ta cả, nhưng vì bên cạnh anh chưa từng xuất hiện bóng dáng của người phụ nữ nào, nên cô ta vẫn luôn giữ niềm tin, anh chính là vì cô.
Trình Mẫn thì không mù quáng đến thế, nhưng do chức vụ của Phương Kỷ, cô ta đành dối lòng mà xem chuyện kia là thật.
Trình Mẫn:"Phương Tổng, hay là chúng ta đi tìm cô ả bạch liên đó đi, dạy cho ả ta một bài học!"
Thật ra cô ta chẳng có ý gì tốt, nhưng cô ta biết, một người phụ nữ có thể tay trong tay với Tịch Cảnh Dương vui vẻ bước đi, chắc chắn là một người quan trọng. Đã vậy chính cánh tay phải của Boss Tịch xác nhận thì tuyệt đối không có nhầm lần gì nữa.
...----------------...