Khi bên ngoài kia đang trở nên hỗn loạn chưa từng thấy. Từ chuyện Vân Tiêu lật ngược tình thế tung chứng cứ Mộ Nguyệt Vũ ác độc thủ đoạn ra sao, đến chuyện Lục Thị bị nghi ngờ trốn thuế và bị cục cảnh sát kinh tế điều tra ngay trong đêm, hay giá cổ phiếu của Mộ Thị đột nhiên giảm mạnh. Không chỉ khiến cho giới giải trí được phen chấn động, mà đến nỗi giới thương nghiệp trong nước cũng điêu đứng không thôi.
Thì bầu không khí bên trong cục cảnh sát Long Thành lại bình yên đến lạ.
Nếu nói là bình yên cũng không đúng, khi chỉ có mỗi mình Kỷ Thần Hi lưng dựa vào ghế, chân bắt chéo, gương mặt xinh đẹp hơi ngẩng lên, mắt khép hờ, trên đôi môi mỏng vẫn duy trì một nụ cười xã giao tiêu chuẩn, im lặng ngồi trên ghế thẩm tra, mặc cho hai viên cảnh sát trước mặt đang tức giận đến đỏ mặt tía tai.
Dù rất tức giận nhưng Vương Quân và đồng nghiệp của ông ta không thể làm gì được Kỷ Thần Hi. Bởi vì các chứng cứ trong tay họ, sau một màn phản biện của cô gái ngông cuồng trước mặt đều đã trở nên vô hiệu.
Vương Quân đè nén cơn giận trong lòng. Mặc dù ông ta là một vị cảnh sát có tiếng trong ngành, chưa có tên phạm nhân nào vào tay ông ta có thể bình yên bước ra khỏi cục cảnh sát. Đã thế người kia cũng đã căn dặn, một khi tóm được cô gái này, thì phải giam giữ cô ta trong nhà lao đến hết đời.
Dù là vì danh dự của bản thân hay là áp lực từ vị kia gây ra, thì ông cũng buộc phải cho cô gái không biết trời cao đất dày trước mặt một bài học.
"Tôi không cần biết cô định giữ im lặng hay ngụy biện đến bao giờ, nhưng trong tay chúng tôi đã có đầy đủ chứng cứ chứng minh tội ác của cô. Với hành vi mưu sát và lừa đảo chiếm đoạt tài sản, dù không tử hình thì cả đời này của cô cũng đừng hòng bước ra khỏi đây nữa!"
Kỷ Thần Hi khẽ gõ những ngón tay thon dài trắng mịn trên bàn, sau đó khoé môi cong lên, đôi mắt cũng hé mở mà nhìn thẳng về phía của Vương Quân.
"Chứng cứ của các người, có cái nào trực tiếp chứng minh tối giết người sao? Còn nữa tôi đã chiếm đoạt tài sản gì của Mộ Gia thế?"
Vương Quân sắp xếp lại lời khai của cô, sau đó chẳng buồn ngẩng đầu lên nhìn cô mà trả lời với giọng điệu đầy khinh thường:"Chứng cứ của chúng tôi có đáng tin hay không, thì cô cứ đợi tận hưởng khoảng thời gian trong tù đến hết đời rồi tự mình trả lời đi."
Lời ông ta vừa dứt, thì cánh cửa phòng thẩm vấn đã bị đạp mạnh ra. Một người đàn ông với mái tóc được cắt ngắn chỉn chu nhưng đã ngã màu do năm tháng, trong bộ đồng phục cảnh sát với gương mặt hớt hãi và túa đầy mồ hôi, vừa thở dốc vừa kinh sợ nhìn về phía cô gái đang bị thẩm vấn.
Vương Quân và viên cảnh sát ghi lời khai đều bất ngờ trước sự xuất hiện của người đàn ông này. Cả hai cùng đứng dậy làm động tác chào, sau đó đồng thanh gọi:"Cục trưởng!"
Sau đó Vương Quân rời khỏi chỗ ngồi tiến đến chỗ của vị cục trưởng kia khó hiểu hỏi:"Cục trưởng Trương, sao ông lại ở đây? Còn gấp gáp vậy nữa?"
Trương Thành không quan tâm đến câu hỏi của ông ta mà đẩy mạnh bả vai Vương Quân, bước đến chỗ của Kỷ Thần Hi. Sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của hai người còn lại trong phòng, Trương Thành nghiêng người cúi đầu trước Kỷ Thần Hi, miệng không ngừng lắp bắp:"Tịch...Tịch..."
Trán Trương Thành không ngừng túa ra mồ hôi lạnh, vẻ mặt cũng tràn đầy khiếp sợ mà không thốt nên lời.
Kỷ Thần Hi nhếch một bên mày nhìn ông ta, sau đó khoé môi cong lên, tự giới thiệu bản thân một lần nữa:"Kỷ Thần Hi."
Dường như hiểu được ý tứ của cô, Trương Thành ngẩng mặt lên, cố giữ bình tĩnh:"Cô...cô Kỷ, xin lỗi, để cô chịu thiệt rồi. Cô có thể đi được rồi."
Chưa kịp đợi Kỷ Thần Hi trả lời, Vương Quân nhíu mày khó chịu trước hành động kì lạ của Trương Thành, sau đó liền phản đối:"Cục trưởng Trương, cô ta không thể đi! Cô ta chính là nghi phạm của một vụ án hình như nghiêm trọng, chính là tội phạm quốc tế nguy hiểm, cô ta..."
"Câm miệng!" Trương Thành lớn giọng nhìn về phía Vương Quân. Dù sao cũng là người xuất thân từ quân đội, còn giữ vị trí cao suốt thời gian dài, cho nên khí thế của Trương Thành vô cùng mạnh, khiến cho Vương Quân không dám nói gì thêm.
Sau đó Trương Thành vội quay sang Kỷ Thần Hi không ngừng nói xin lỗi:"Cô Kỷ, mọi chuyện đều hiểu lầm, mong cô rộng lòng bỏ qua. Tôi..."
Kỷ Thần Hi giơ một tay lên ngăn ông ta nói tiếp:"Từ từ, cục trưởng Trương đúng không?"
Trương Thành gật đầu lia lịa đáp:"Phải phải, cô Kỷ có dặn dò gì sao?"
Kỷ Thần Hi nheo mắt, cô cảm thấy vị cục trưởng này hình như không liên quan đến Kỷ Hàn Phi. Dù sao nếu anh ra tay thì không chỉ có mỗi cục trưởng cục cảnh sát chạy đến đây.
"Cục trưởng Trương, hiện tại cục cảnh sát có thể dùng hai từ 'hiểu lầm' này, để tự ý bắt giam một công dân lương thiện như tôi sao?"
...----------------...