Cảm xúc rung động bất chợt khiến cho hai bên má của Kỷ Thần Hi hơi nóng lên, để tránh ngại ngùng cô quay mặt đi hướng khác ho nhẹ một tiếng:"Muộn rồi sao anh không ngủ?"
Tịch Cảnh Dương nheo mắt nhìn cô bằng ánh mắt đầy sâu xa. Anh biết ngay lúc anh rời khỏi phòng bệnh thì cô đã dậy rồi, cô cũng biết Liên Thành vừa rời đi không lâu nên mới đi tìm anh. Thế nhưng anh không hề vạch trần mà hơi cúi người đến gần cô hơn, giọng nói trầm thấp khiêu gợi:"Muốn anh ngủ cùng, hửm?"
Lời nói mang đầy tính câu dẫn của người đàn ông, khiến cho Kỷ Thần Hi như muốn nổ tung tại chỗ. Cô vừa mới quay mặt lại thì chóp mũi đã đụng phải đôi môi mỏng của Tịch Cảnh Dương, cô không kịp phản ứng, chỉ thấy tim mình đập nhanh hơn bình thường rất nhiều.
"Anh...anh đừng có làm bậy.." Kỷ Thần Hi hơi hoảng loạn mà thốt lên, giọng nói cũng trở nên êm tai như đang nỉ non cầu xin.
Tịch Cảnh Dương nhếch môi, con ngươi đen láy khoá chặt cô gái trước mặt. Anh hơi cúi đầu rồi dùng lợi thế chiều cao của mình áp cô lên vách tường bên trong phòng bệnh, không cho cô cơ hợi tránh né mà hôn lên môi đỏ mọng của cô mà cách mạnh bạo.
Cả hai không còn chút khoảng cách, tất cả những cảm xúc dục vọng tràn đầy trong cơ thể. Từng nụ hôn sâu lượn lờ qua môi của nhau, khiến cho Kỷ Thần Hi cảm nhận được cảm xúc đang dâng trào mãnh liệt chưa từng có.
Cô không thể kiềm chế được dục vọng trong lòng, mặc dù đầu óc vẫn lúc nào cũng cảnh báo cho mình về sự nguy hiểm của tình huống này. Nhưng trái tim mong manh của Kỷ Thần Hi đã bị người đàn ông trước mặt này làm say đắm, khiến cô không thể từ chối.
Những cánh cửa hồi sinh cảm xúc của cô dường như đã bị mở ra. Cảm giác nồng nhiệt chưa từng có nhấn chìm Kỷ Thần Hi vào một không gian chỉ có hai người. Sự nồng nhiệt khác hẳn với những lần trải qua trước đây, những cảm giác mới lạ đang tràn đầy cơ thể cô.
Hai thế giới hoàn toàn khác biệt đang cùng tồn tại trong cô. Một bên là cô gái trẻ thơ, chưa hiểu hết sự đời vì những ký ức mong manh. Bên cạnh đó là một Kỷ Thần Hi đỏng đảnh, đầy mạnh mẽ và mãnh liệt từng cùng anh triền miên. Có thể là vì những xúc cảm từng trải qua, mà dù không nhớ một chút gì đi nữa nhưng cô vẫn không thể chối từ sự thân mật với anh.
Từng cử chỉ của Tịch Cảnh Dương truyền đến Kỷ Thần Hi như những ngọn lửa cháy rực. Anh nhẹ tay nâng cằm cô lên, nhìn vào ánh mắt mê man của cô, anh cong môi bế ngang cô lên rồi ném lên chiếc giường bệnh king size cạnh đó.
Trong bầu không khí nồng nhiệt ấy, truyền đến một tiếng "tách" thừa khoá thắt lưng của người đàn ông. Cũng ngay lúc đó, Kỷ Thần Hi khẽ nở một nụ cười giảo hoạt. Cô khẽ thì thầm bên tai của Tịch Cảnh Dương:"Đạn đã lên nòng?"
Tịch Cảnh Dương thoáng sững sờ, động tác bất chợt dừng lại, một dự cảm chẳng lành đột nhiên dâng trào trong lòng. Anh vùi mặt vào sâu hõm cổ của cô, hơi thở khá nặng nề, giọng nói trầm khàn gọi tên cô:"Tiểu Hi..."
Thế nhưng, y như những gì Tịch Cảnh Dương dự đoán, Kỷ Thần Hi vô cùng vô tình mà cong lên thúc mạnh vào hông của anh, nơi có vết bầm nặng nhất trước đó, khiến anh phải kêu lên một tiếng vì quá đau.
Lúc này Tịch Cảnh Dương trực tiếp gục trên người Kỷ Thần Hi, đè chặt cô dưới thân anh. Tuy nhiên, dù tư thế ám muội nhưng bầu không khí giữa hai người vô cùng kì lạ, nhất là khi nụ cười của Kỷ Thần Hi chợt tắt, gương mặt trở nên vô cùng lạnh nhạt nói:"Biết đau sao? Vậy anh có từng nghĩ đến, lúc tận mắt chứng kiến, anh buông xuôi...để Beliar tẩn anh như con, cảm giác của em là thế nào không?"
Cơ thể Tịch Cảnh Dương khẽ run nhẹ, không chỉ vì phản ứng phía thân dưới mà chính là vì thái độ lạnh nhạt của Kỷ Thần Hi.
Hoá ra...đây mới là trừng phạt thật sự của cô với anh.
Tịch Cảnh Dương không khỏi dở khóc dở cười. Xem ra sau này, anh vẫn nên tránh chọc giận cô thì hơn. Vì cái đêm hôm đó, cô đã hành anh phải tắm nước lạnh hơn hai giờ đồng hồ.
Đến khi anh mang theo hơi thở lạnh lẽo bước khỏi phòng tắm, trên người chỉ quấn duy nhất một chiếc khăn tắm thì liền đụng phải ánh mắt lạnh nhạt của cô gái đang ngồi bắt chéo chân trên ghế sofa gần đó.
Tịch Cảnh Dương ngay lập tức đơ người. Anh không tin phản ứng ban nãy của cô là giả vờ, rõ ràng cô cũng đã động tình, nhưng cuối cùng vẫn vì muốn trừng phạt anh, mà không tiếc ra tay tàn nhẫn với anh và cũng với chính bản thân cô.
"Anh còn đứng đó làm gì? Qua đây!" Nhìn Tịch Cảnh Dương ngẩn người đứng đó, Kỷ Thần Hi nhíu mày lên tiếng.
Dù cảm thấy rất bất ổn, nhưng Tịch Cảnh Dương vẫn đi đến ngồi xuống bên cạnh cô. Tuy nhiên, vừa ngồi xuống anh liền thở dài, than thở:"Tiểu Hi, chiêu này của em rất ác đấy. Đêm nay đừng hành anh nữa, nếu không...em thật sự sẽ phế anh luôn đấy."
...----------------...