Vũ Tinh vẫn luôn im lặng đi sau, cô cố gắng giảm thiểu sự tồn tại của bản thân xuống mức thấp nhất, nhưng nhìn thấy Phong Dục hoàn toàn không để ý đến mình, cô cũng có chút chạnh lòng.
Một phần cô luôn tránh né Phong Tinh Nguyệt cũng vì mấy người anh em trai này, họ luôn bài xích không muốn Tinh Nguyệt đến gần cô.
Về phía Kỷ Thần Hi, khi nhận lời cảm ơn đó, cô liền từ chối:“Không cần cảm ơn, người anh nên cảm ơn không phải tôi.”
Phong Dục có thể hiểu được ý cô, đáp lại một tiếng:“Ừm.”
Khi nhóm người đến gần trực thăng, từ phía trên hai người mặc đồ đen nhanh chóng nhảy xuống. Hai người nhìn nhau một cái rồi như đã hẹn trước cùng cúi đầu chào trước cô gái.
“Chủ mẫu!”
Kỷ Thần Hi nhíu mày nhìn ký hiệu trên trực thăng, rồi lại nhìn đến hai tên vẫn còn đang cúi đầu, thì bất giác đau đầu.
Tên bạn trai của cô, hình như…thân phận cũng nhiều quá rồi!
“Ngẩng đầu lên.”
Hai người mặc đồ đen nhận lệnh liền ngẩng đầu, Kỷ Thần Hi chỉ tay về phía hai người bên cạnh:“Đưa họ đến bệnh viện gần nhất, chuyện còn lại…anh ấy sẽ căn dặn sao.”
Cô cũng chẳng biết đám người này xưng hô với Tịch Cảnh Dương thế nào, nên dứt khoác dùng đại từ danh xưng để gọi.
Hai người mặc áo đen không nói gì thêm, hỗ trợ đưa hai anh em nhà họ Phong lên trực thăng. Một người trong số đó lấy từ trong túi áo ra một vật nhỏ rồi đưa cho Kỷ Thần Hi.
“Chủ mẫu, đây là con chip AI lấy từ tổng bộ Sea về, phiền cô đưa lại nó cho thiếu chủ.” Nói xong hắn ra nhanh trong trở về trực thăng.
Vài giây sau, chiếc trực thăng từ từ rời khỏi mặt đất rồi bay đi.
Kỷ Thần Hi giơ con chip siêu nhỏ trong tay lên cao, nhắm một mắt quan sát.
Ở Sea đã có loại chip AI siêu tiên tiến này, thật sự ở đó chỉ phát triển trong lĩnh vực game thôi sao? Cô lại cảm thấy bạn trai không thành thật nữa rồi.
Cô cẩn thận cất con chip đi, không nhìn đến người bên cạnh nhưng vẫn lên tiếng hỏi:“Cô không đi cùng họ à?”
Vũ Tinh cúi gầm mặt không trả lời, Kỷ Thần Hi cũng không nói thêm gì nữa, bước thẳng qua mặt đối phương, rồi đi về phía hơn hai trăm con người đang nhìn cô bằng ánh mắt kinh sợ.
Đạo diễn đã bước lên trước một bước định nói gì đó nhưng hai anh em còn lại của nhà họ Phong đã chạy lên trước đồng thanh chấp vấn cô:“Rốt cuộc cô đã làm gì em/chị gái của tôi!”
Kỷ Thần Hi nhếch môi:“Thái độ của hai người… đang xem tôi chính là người gây ra chuyện này sao?”
Phong Duật suy cho cùng vẫn là thiếu niên vừa trưởng thành, không tránh khỏi nóng nảy và thiếu suy nghĩ. Lúc Kỷ Thần Hi ôm theo chị cậu một thân đầy máu đi ra khỏi khu rừng, anh ta đã muốn chạy lên tra hỏi cô rồi, nhưng anh trai đã chạy đến trước và đưa chị gái đi, nên hiện tại anh mới làm điều đó.
“Không phải tại cô vì sao chị tôi lại bị thương? Cô…”
Phong Duật chưa kịp nói hết câu thì từ phía sau họ, bên trong cánh rừng truyền đến một giọng nói vô cùng lạnh lẽo:“Cậu chưa có quyền chấp vấn bạn gái tôi đâu.”
Người đàn ông trong bộ quần áo thể thao đen chầm chậm đi ra khỏi khi rừng, bên tay trái của anh còn đang kéo thêm một người khác, toàn thân bầm dập đang hoàn toàn bất tỉnh.
Vẻ mặt Tịch Cảnh Dương lạnh đến nỗi mọi người đứng gần anh đều vô thức lùi về sau mấy bước, ai cũng muốn tránh anh càng xa càng tốt.
Lúc này mọi người di dời sự chú ý đến cái người mà Tịch Cảnh Dương vừa ném xuống đất, có người gan dạ từ từ tiến lại xem xét tình hình thì khẽ chậc một tiếng.
Ra tay cũng ác thật, không chỗ nào là không bị thương.
Còn Tịch Cảnh Dương tiến đến bên cạnh Kỷ Thần Hi, như mọi lần kéo cô về sau, còn anh chắn trước mặt cô.
Kỷ Thần Hi ngầu chưa được mấy giây thì phút chốc bị Tịch Cảnh Dương biến thành bé con dễ bị người khác bắt nạt, cô bĩu mỗi núp sau lưng anh tỏ vẻ đáng thương.
Haiz, bạn trai bảo diễn, đành phải phối hợp thôi.
Hai anh em nhà họ Phong vẫn chưa nhận ra vấn đề, chỉ tay về phía tên sát nhân đang nằm trên đất cười lạnh nói:“Hai người đều là những kẻ bạo lực như nhau, thật sự chẳng xem ai ra gì nữa rồi đúng không?”
Kỷ Thần Hi nghe thế thì bật cười, tên ngốc này đang bất bình thay tên mém giết chết Phong Tinh Nguyệt sao?
Cùng lúc đó Tịch Cảnh Đăng và Diệp Mộc Âm cũng thành công chen chúc qua đám người để chạy đến chỗ của hai người.
“Anh, chị dâu, hai người không sao chứ?” Tịch Cảnh Đăng lo lắng nhìn hai người mà hỏi.
Anh hai Phong kéo em trai lại, nhìn về phía nhóm người Tịch Cảnh Đăng đầy thù hận mà nhắc nhở:“Vân Tiêu, cậu đừng nghĩ với chút danh tiếng đó của bản thân thì có thể che chở cho những kẻ giết người này. Hôm nay các người động vào người nhà chúng tôi, tôi thề trước sự chứng kiến của những người ở đây, đời này tuyệt đối không để hai tên giết người sau lưng cậu, bước! khỏi! ngục! giam!”
…----------------…