Kỷ Thần Hi nhẹ nhàng dùng khăn giấy lau sạch vết bẩn trên khoé môi rồi khẽ thở dài:“Haiz, vẫn là bỏ đi. Dù sao cậu cũng là em họ của tôi, để người ta biết cậu là một tên…thần kinh, biến thái, tôi cũng bị cười vào mặt.”
Kỷ Dược Phàm:"…"
Xịt keo mất mấy giây, sắc mặt Kỷ Dược Phàm trầm xuống, môi mỏng mím chặt, cậu do dự đắn đo gì đó nhưng cuối cùng vẫn hỏi.
“Mộ Nhược Vi thật giờ thế nào?”
Ngón tay của Kỷ Thần Hi bỗng cứng đờ, cô hoàn toàn không nghĩ đến đối phương sẽ nhắc đến người đó.
Mặc dù xung quanh vẫn đang rất nhiều người nhìn chằm chằm vào cả hai, thế nhưng chẳng ai nói với ai câu nào.
Không phải Kỷ Thần Hi không muốn trả lời, mà là cô thật sự không biết. Và hơn ai hết, cô chính là người muốn biết cô gái đó có ổn hay không.
“Cậu thích cô ấy?”
Kỷ Thần Hi đổi sang chủ đề khác để giác bớt bầu không khí căng thẳng. Cứ ngỡ Kỷ Dược Phàm sẽ tức giận mà phủ nhận ngay, nào ngờ cậu ta đã thật sự suy nghĩ về cô hỏi đó và nghiêm túc trả lời.
“Thích một người là thế nào…tôi thật sự không biết. Năm đó cô ấy rất hay tìm cớ xuất hiện trước mặt tôi, còn tôi thì lại phớt lờ. Tôi không biết thích là gì, nhưng tôi biết bản thân không ghét cô ấy. Chẳng qua, cô gái đó quá yếu đuối, luôn để người khác bắt nạt mình mà chẳng biết phản kháng là gì, điều đó khiến tôi không muốn để ý đến cổ. Có điều lúc cô thành người thay thế, tính cách mạnh mẽ biết đáp trả những kẻ ức hiếp mình, thật sự đã khiến tôi chú ý. Nhưng giờ tôi hiểu ra rồi, đối với cô tôi không phải là thích, cùng lắm thì do huyết thống có ràng buộc nên cảm thấy thân thiết thôi. Còn đối với Mộ Nhược Vi thật, tôi cũng mong cô ấy không gặp phải những bất hạnh như trước nữa. Cô gái đó yếu đuối nhưng lương thiện, mong sao cô ấy vẫn bình an.”
Mất mấy phút trải lòng, cuối cùng tảng đá trong lòng của Kỷ Dược Phàm cũng có thể buông xuống. Cậu hít một hơi thật sâu rồi thở ra, tâm trạng cũng đỡ hơn đối chút rồi mới ngẩng đầu lên, thì lại bắt gặp ngay ánh mắt khó tin từ người đối diện.
“Cô nhìn tôi làm gì?”
Kỷ Thần Hi ho nhẹ giải thích:“Đây là lần đầu tôi nghe cậu nói nhiều đến thế đấy, bỗng dưng nhận ra cậu cũng là một người rất ấm áp nên hơi bất ngờ thôi.”
Kỷ Dược Phàm bĩu môi khinh bỉ:“Ấm áp cụ tổ nhà cô ấy, tôi chẳng qua đồng cảm với hoàn cảnh đáng thương của cô ta thôi. Chúng ta sinh ra đều ngậm thìa vàng nên không thể hiểu được cảm giác bị áp bức của họ…”. W𝐞b đọc nhanh 𝐭ại -- TRÙ𝐌 TRUYỆ𝙽.Vn --
Kỷ Thần Hi im lặng không đáp.
Sinh ra đã ngậm thìa vàng sao?
Cậu sai rồi.
Nếu thật sự sinh ra đã ngậm thìa vàng mà phụ thuộc vào gia đình, thì tôi đã không thể sống sót đến tận ngày hôm nay được rồi.
Ngay lúc đó, nhóm người chụp lén dần dần không yên phận, trong đó đã có một số người chầm chậm đi lại gần bàn của Kỷ Thần Hi và Kỷ Dược Phàm.
Một người trong đó cất giọng trước, giọng nói mang theo chút hoài nghi:“Hi Thần?”
Có lẻ do thời gian này bị nhiều người gọi nhưng thế, nên theo phản xạ có điều kiện Kỷ Thần Hi đã quay đầu lại nhìn người vừa mới gọi mình.
Nhìn thấy Kỷ Thần Hi thật sự đã quay lại nhìn mình, cô bé học sinh đang đi cùng nhóm bạn cũng là người vừa cất tiếng gọi vô cùng phấn khích mà hét toáng lên:“A!! Thật sự là Hi Thần kìa!!!”
Các cô bé còn lại cũng ôm nhau đầy phấn khích nhảy cẩng lên, rồi nhanh chóng đến chỗ của Kỷ Thần Hi chen đẩy nhau để được nói chuyện cùng cô.
“Hi Thần, chị cho em xin chữ ký được không? Em là fan nhan sắc trung thành của chị đó!”
“Nữ thần chị có thể chụp ảnh cùng em không, xin chị đấy!”
“Em nữa em nữa chị ơi, em cũng muốn chụp ảnh với chị!”
“A!! Chị ơi chị xinh quá, còn xinh hơn TV gấp trăm lần luôn, em xin thề từ giờ em sẽ mãi là fan only của chị thôi!”
Kỷ Thần Hi còn đang ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì cảm giác lạnh lẽo truyền đến sau lưng, cảm giác nguy hiểm cận kề vô cùng quen thuộc.
Một giây ngay sau đó, Kỷ Thần Hi đứng bật dậy, dùng tốc độ mà người ta không kịp nhìn thấy mà ôm lấy một cô bé đang đứng xéo đằng sau cô nhảy sang một bên đất trống bên cạnh.
Cô bé đó hoàn toàn không hiểu chuyện gì xảy ra, lúc ngẩng đầu dậy thì thấy trên trán nữ thần của mình đã xuất hiện một tầng mồ hôi, sắc mặt của cô cũng trắng nhợt, cô bé còn đang ngơ ngác thì xung quanh vang lên hàng loạt tiếng hét lớn:“Tạt axit! Có người tạt axit! Mau chạy!”
Lúc này mọi người xung quanh chạy tán loạn, còn cô bé kia vẫn ngồi yên bất động, vì hai chân của cô đã mềm nhũn chẳng thể di chuyển được nữa.
Bởi vì cô bé cũng đã nhìn thấy, chai thủy tinh cùng chất lỏng đáng ngờ sát ngay bên cạnh và một vết đỏ lớn vô cùng bắt mắt trên cánh tay trắng nõn của cô gái đang nằm trên đất.
…----------------…