“Bao lâu rồi cậu không lên mạng?” Mục Duyệt Hề có vẻ bình tĩnh hơn, che miệng nhịn cười khẽ hỏi.
Kỷ Thần Hi bắt đầu suy ngẫm rồi thành thật trả lời:“Cũng khá lâu, thi thoảng tớ vẫn có online vào lần, nhưng chỉ để nhắn tin mà thôi.”
Mục Duyệt Hề gật gật đầu như đã hiểu mọi chuyện, nhưng vẫn hỏi thêm:“Nên là cậu không đọc tin tức về cậu đúng chứ?”
Toàn là tin tức bịa đặt bôi nhọ cô, Kỷ Thần Hi chẳng có hứng thú để xem, liền gật đầu xác nhận.
Cả ba người bạn của cô đồng loạt cùng nhau ồ một tiếng, khiến cho Kỷ Thần Hi chẳng hiểu chuyện gì. Thế là cô bị Mục Duyệt Hề kéo xuống ghế ngồi, mở lại những bài báo đã viết về cô từ khoảng thời gian trước ra.
Đầu tiên là về chuyện của trung tâm thương mại. Việc cô phát hiện khủng bố đến việc gỡ bom đều được tường thuật lại một cách vô cùng chi tiết. Trong đó có lời kể từ một blogger vô cùng nổi tiếng tên là Tống Văn, khiến độ tin cậy của câu chuyện tăng lên đáng kể, khi còn chưa nói đến những người có mặt ở hiện trường, tận mắt nhìn thấy cô phá bom.
Thứ hai là về việc Phong Tinh Nguyệt, người từng tham gia Farmer Life chung với cô, tự mình đứng ra gửi lời xin lỗi và cảm ơn đến cô. Phong Tinh Nguyệt cũng giải thích nguyên nhân cô bị tấn công và bị thương thế nào, sau đó được cô và Tịch Cảnh Dương kịp thời cứu giúp. Thế nhưng do có hiểu lầm, đã khiến cho các anh trai của cô hành xử thiếu lịch sự, nên đó là lí do cô ấy gửi lời xin lỗi.
Thứ ba là chuyện của đêm cô tán gẫu với Kỷ Dược Phàm thì bất ngờ bị tấn công bằng axit. Kỷ Thần Hi thầm nhớ lại, hình như lúc đó cô đã vô tình cứu một cô bé, vì vậy cái người lên mạng viết một bài viết ca tụng cô như một vị thần, cũng chính là cô bé đó.
Ở sự kiện lần thứ ba, nguyên nhân cô bị tấn công cũng được công khai là do fan cuồng của Phong Tinh Nguyệt gây nên, vì thế đồng cảm mọi người dành cho cô càng lúc càng bùng nổ.
Cao trào nhất chính là việc cô thi được điểm tuyệt đối, trở thành thủ khoa đứng đầu cả nước, đã biến cô từ một nữ anh hùng trở thành thiếu nữ toàn năng, cái gì cũng biết, cái gì cũng giỏi. Thậm chí hiện tại mọi người trên mạng đều đang gọi cô bằng hai danh xưng, danh xưng thứ nhất là “thần tiên tỷ tỷ” chiếm tỉ lệ cao, danh xưng thứ hai cũng đang trên đà tăng vọt, gọi là “thần tượng quốc dân”!
“Thứ yêu nghiệt gì đây!” Kỷ Thần Hi ôm đầu than thở.
Ba người bạn của cô vỗ vỗ vai cô, mỗi người một câu an ủi.
Triều Nguyệt:“Tớ biết cậu là người khiêm tốn, biết việc tốt cậu làm bị truyền ra ngoài nên không vui có đúng không?”
Đường Tử:“Thiếu nữ toàn năng à, những chuyện xảy ra quanh cậu cứ như một bộ phim vậy và cậu là nhân vật chính của bộ phim đó, xung quanh cậu lúc nào cũng như đang toả ra hào quang vậy. Nữ sinh như cậu đừng nói là nam sinh yêu thích, ngay cả tụi tớ khi đọc những tin tức này còn muốn gọi cậu là chồng cơ mà. Chỉ tiếc…cậu giờ là hoa đã có chậu rồi…haiz…”
Mục Duyệt Hề:“Thật ra không cần những chuyện cậu làm được mọi người biết thì mọi người mới yêu thích cậu như thế. Cậu đã từng tự nhìn bản thân trong gương chưa? Cậu có biết gương mặt này của cậu…yêu nghiệt đến mức nào không?”
Có một câu nói rất hay: Nhan sắc có thể không phải là thứ quyết định tất cả, nhưng nó lại là ưu thế lớn nhất mà không phải ai cũng có thể sở hữu. Chỉ cần bạn đủ xinh đẹp, thì cho dù bạn có làm sai đến đâu đi nữa, cũng sẽ dễ dàng được mọi người bỏ qua và tha thứ.
Kỷ Thần Hi đơ người hẳn, không biết phải phản bác gì thêm.
Và rồi một ngày mệt mỏi cứ thế trôi qua.
Sáng sớm, bốn cô gái của phòng 117 bắt đầu một ngày mới đầy năng lượng, với mỗi người một hướng đi.
Trong khi ba người bạn của mình tiến về phía giảng đường, Kỷ Thần Hi lại xin nghỉ ngày đầu rồi đi về phía hội trường trung tâm để tìm giáo sư Nguỵ, nhận thẻ dự thi.
Lúc này ở bên ngoài hội trường có rất đông sinh viên đi lại, vì đây chỉ là cuộc thi loại vòng trường nên số sinh viên tham gia vô cùng đông, nhưng chủ yếu vẫn là sinh viên năm ba và năm tư tham gia.
Qua một lúc chật vật tìm người giữa đám đông, Kỷ Thần Hi rốt cuộc cũng nhìn thấy người thầy thuộc họ cáo của cô, đang sốt ruột đi qua đi lại trước cửa hội trường. Cô liền đi nhanh đến và chào ông một tiếng.
Ngụy Thư Hãn nhìn thấy cô liền vui như nhặt được vàng, hào hứng đưa cho cô một thẻ dự thi và cũng không quên nhắc nhở:“Có thể em là sinh viên năm nhất duy nhất của khoá này tham gia, nên rất dễ bị giám thị chú ý đến. Nhưng em không cần quá lo, cứ phát huy như bình thường là được.”
Kỷ Thần Hi vốn dĩ chẳng lo gì mà nhận lấy thẻ, lúc này cô mới hỏi:“À mà giáo sư, đây là cuộc thi gì thế?”
Nguỵ Thư Hãn cười hề hề đáp:“AGI, cuộc thi mới về khoa học công nghệ quốc tế được đặt theo tên của một nhà khoa học kiệt xuất, nếu trở thành quán quân thế giới, em sẽ có cơ hội được làm việc cùng tiến sĩ A.G đấy!”
Kỷ Thần Hi:"…"
…----------------…