Thời tiết cuối thu tại Kinh Châu vô cùng thấp, tuy nhiên bầu không khí se se lạnh ấy lại không khiến người ta cảm thấy khó chịu mà ngược lại cảm thấy thoải mái.
Tại sảnh sân bay, nơi có đông đúc người qua lại nhất, nhưng ai cũng tất bật với việc cá nhân của bản thân nên cũng chẳng ai quá để ý đến ai, trừ khi là người thân đến đón.
Ấy thế mà một cặp nam nữ với ngoại hình đặc biệt xuất chúng, lại dễ dàng thu hút sự chú ý của không ít người. Thậm chí còn có hai cô gái trẻ ngượng ngùng chạy đến muốn xin cách thức liên hệ của người đàn ông, dù anh vẫn đang tay trong tay bước đi cùng với bạn gái.
Cô gái theo cùng anh không hề để lộ chút tức giận nào, chỉ ngoảnh đầu ra sau hỏi một người đàn ông khác đang kéo theo hai vali một câu:“Nghiên Trạch, cậu chưa có bạn gái đúng không?”
Người đàn ông kéo vali ngơ ngác, thành thật đáp:“Vâng, chuyện này có vấn đề gì sao thiếu phu nhân?”
Ở nơi công cộng, người của Hắc Diệm sẽ tự biết sửa đổi cách xưng hô cho phù hợp, nên vì thế Nghiên Trạch mới không gọi Kỷ Thần Hi là thiếu chủ phu nhân hay chủ mẫu và tương tự.
Kỷ Thần Hi gật gật đầu, vẻ mặt hiện rõ sự khó xử:“Chẳng trách…Haiz, tôi nghĩ cậu nên kiếm một cô bạn gái đi, đến khi đó thì nhân duyên biết đâu sẽ tốt hơn nhiều đấy. Dù sao thì…mấy cô gái thời nay đều đi thích người đàn ông đã có gia đình rồi mà thôi.”
Ý tứ thẳng thừng như thế, hai cô gái muốn xin cách thức liên hệ của Tịch Cảnh Dương liền xấu hổ mà ngay lập tức bỏ đi. Bọn họ thừa nhận họ biết người đàn ông có khí chất như thế thì nhất định không thể nào còn độc thân được, chưa kể ánh mắt anh nhìn người phụ nữ bên cạnh lại cưng chiều như thế, nên dù có khờ đến đâu cũng có thể dễ dàng đón được quan hệ của cả hai.
Chỉ có điều người phụ nữ đi cùng anh ngoại trừ dáng người chuẩn chỉnh xinh đẹp ra thì gương mặt lại quá bình thường, chẳng xứng đôi chút nào với người đàn ông vừa điển trai vừa có khí chất cao quý như anh. Mà bọn họ lại vô cùng tự tin bản thân có gương mặt xinh đẹp hơn đối phương gấp mấy lần, nên mới không ngần ngại mà muốn đào gốc cây trước mặt gia chủ.
Ai mà biết được người phụ nữ bên cạnh anh đẹp trai không chỉ xấu mà còn đanh đá và chua ngoa như thế? Lại có thể ám chỉ hai người họ thích làm tiểu tam, thích phá hoại gia đình người khác!
Nhìn hai cô gái trẻ bỏ chạy, Nghiên Trạch hào hứng vỗ tay:“Thiếu phu nhân thật lợi hại! Diệt tình địch không cần dùng dao, thật sự quá lợi hại!” Chỉ có điều là…sao cô lại dùng tôi để làm ví dụ diệt tiểu tam tiểu tứ thế hả? Bộ mấy người có đôi có cặp liền không xem cẩu độc thân chúng tôi là người nữa à?
Kỷ Thần Hi không quan tâm lời khen có phần lố lăng của Nghiên Trạch, mà khẽ lườm người nào đó, nghiến răng hỏi:“Còn cười, vui lắm hả? Có phải em vừa phá hỏng chuyện tốt của anh không?”
Tịch Cảnh Dương nhướn mày, mỉm cười hỏi lại:“Mới thế đã giận? Vậy mấy người trên mạng kia, không kể cả nam lẫn nữ, ngày nào cũng gọi em một tiếng vợ yêu, hai tiếng bà xã…em nghĩ anh nên thể hiện thái độ gì đây? Hửm?”
Kỷ Thần Hi:"…"
Được rồi, là cô sai, đều là lỗi của cô, cô không nên trêu anh trong vấn đề này!
“Khụ khụ! Không còn sớm nữa, mau đi thôi!” Kỷ Thần Hi nhanh chóng đánh lảng sang chuyện khác, thúc giục Tịch Cảnh Dương đi nhanh một chút.
Nghiên Trạch nhanh chân chạy theo hai người, trong lòng thầm cảm thán thiếu chủ phu nhân của họ quá cừ! Địa vị của cô trong lòng anh càng được tôn lên thêm một bật, đặt trên cả thiếu chủ ma quỷ như Tịch Cảnh Dương.
“Anh có cần phải hoá trang gì không?” Nhìn tạo hình khác một trời một vực với cô của thường ngày, Tịch Cảnh Dương có thể hiểu cô không muốn để lộ thân phận khi tham gia Black, vậy nên anh có cần phải hoá trang giống cô không?
Từ trước đến nay hệ thống bảo mật của Black luôn có uy tín trong giới, có thể nói chẳng hề thua kém gì so với hệ thống của Harmodius. Vì vậy mỗi lần tự mình tham gia đấu giá, Tịch Cảnh Dương chưa từng nghĩ đến việc phải che giấu bản thân.
Một là vì thông tin của anh không có khả năng bị lộ ra, hai là dù có bị lộ thì cũng chẳng có tên thần kinh nào tìm anh để gây chuyện vô cớ, trừ khi là kẻ thù muốn một mất một còn với anh. Nhưng xác suất xảy ra trường hợp thứ hai kia thì gần như là bằng 0.
Kỷ Thần Hi từ khi rời khỏi sân bay đến khi lên chuyên cơ được chuẩn bị riêng từ trước vẫn luôn nhìn chằm chằm vào điện thoại, lắc đầu trả lời ngay:“Không cần đâu, chỉ cần em là được rồi. Mọi năm anh tham gia thế nào thì năm nay cũng cứ như vậy đi, đến nơi chúng ta sẽ chia ra hành động.”
Tịch Cảnh Dương ngay lập tức cau mày phản đối:“Không được, quá nguy hiểm, anh không đồng ý.”
…----------------…