Tiêu Đồ trực tiếp nổi cáu, lách người tung một cú đấm phản công, nào ngờ còn chưa chạm được vào vạt áo của Nhai Tuệ, thì đã bị cô gạt chân ngã sấp xuống sàn thuyền một cách vô cùng mất mặt. Anh ôm cái mũi đã có chất lỏng màu đỏ đậm đặc chảy ra của mình, chỉ tay về phía Nhai Tuệ phẫn uất muốn gào lên, nhưng lần nữa bị hai người đồng đội của mình khống chế lại.
Phụ Hí bất lực đỡ trán, sau cùng vẫn phải khuyên nhủ:“Cậu quấy đủ chưa? Hay phải đợi đến khi thiếu chủ nhìn thấy thì mới chịu dừng?”
Tiêu Đồ nghiến răng vùng vẫy, Bá Hạ và Bệ Ngạn cũng không giữ người nữa đồng loạt buông tay, khiến cho Tiêu Đồ mất thăng bằng suýt ngã.
Bá Hạ:“Chị Phượng nhiều năm làm nhiệm vụ ở phương Bắc, đã bao lâu rồi cậu chưa gặp chị ấy, sao cậu biết chị ấy không xinh?”
Bệ Ngạn:“Dù không xinh đẹp thì đã sao? Cả chị Phượng và Tuệ đều là nữ cường nhân, bọn họ chẳng cần cái vẻ ngoài hoa mỹ đó đâu.”
Tiêu Đồ rất không phục phản bác lại ngay:“Phải, tôi không nên nói Phượng như thế, xem như tôi sai đi! Vậy còn cái cô kia? Mỏng manh yếu đuối, vừa nhìn là biết chính là loại con gái lớn lên có sự chiều chuộng chở che, đến mức trở nên vô dụng chẳng biết gì. Bây giờ đến cái vẻ ngoài cũng không có thì cho dù làm bình hoa cũng bị người ta chê cười đó! Cô ta xứng với thiếu chủ của chúng ta sao?”
Cả năm người đều đang đứng trên mũi thuyền và cũng chỉ có năm người ở đó, làn gió se lạnh của biển thổi qua khiến cả năm người cùng rơi vào im lặng, chỉ đến khi một giọng nói ngọt ngào trong trẻo vang lên, phá tan sự tĩnh lặng ấy.
“Nếu đã có nhiều thành kiến như thế, có thể trực tiếp tìm tôi để nói mà. Các cậu là đồng đội của nhau, lại vì chuyển cỏn con này mà động tay chân được ư?”
Du thuyền rất lớn, nên cả năm người mới rủ nhau cùng trốn lên mũi thuyền để hóng gió biển, dù sao được mấy dịp làm nhiệm vụ có tính thư giãn kiểu này, tranh thủ tận hưởng một chút. Tuy nhiên sự xuất hiện của người thứ tư không khỏi khiến họ có chút bất ngờ và đề phòng. Đặc biệt những lời ban nãy của Tiêu Đồ chẳng may để thiếu chủ nghe được, bọn họ chắc chắn sẽ bị nghiêm phạt.
Đến khi cả nhóm cùng nhìn về phía người vừa lên tiếng, thì cảm đám cứ như bị xịt keo đứng yên bắt động tại chỗ, đôi mắt mở to, khoé miệng đơ cứng không nói nên lời.
Tà váy trắng tung bay trong làn gió thanh mát, ẩn hiện sau đó là một cô gái với vẻ ngoài là sự kết hợp hoàn hảo giữa vẻ đẹp kiều diễm và sự ngây thơ như thiếu nữ chưa trưởng thành.
Nói không ngoa khi cô gái cứ như một thiên thần vừa hạ cánh nơi biển xanh bao la. Ánh nắng dịu dàng chiếu gọi lên mái tóc trắng khiến nó cứ như đang lấp la lấp lánh, càng làm sáng bừng lên vẻ đẹp của cô. Đôi mắt phượng long lanh như hai viên ngọc quý, cùng một nụ cười tựa thần tiên có thể dễ dàng khiến cho bất kỳ ai phải xiêu lòng.
Trước sự xuất hiện của một cô gái lạ mặt nhưng lại có vẻ ngoài điêu đứng chúng sinh, cùng một khí chất bất phàm, khiến cho năm người của Long Sinh Cửu Tử ngây ra tại chỗ. Đặc biệt là Tiêu Đồ, khi mà cơn nóng giận ban nãy của anh ta đã biến mất từ lúc nào chẳng hay.
Bên phía của Kỷ Thần Hi, cùng lúc bị năm người nhìn chằm chằm như thế cô có chút mất tự nhiên, ho nhẹ một tiếng rồi chủ động giới thiệu bản thân trước:“Xin chào…Tôi chính là cô gái không xứng với thiếu chủ của mọi người đây, nếu có khúc mắc gì có thể nói ra không? Tôi cũng muốn biết tôi không xứng với anh ấy điểm nào thế?”
Hai tròng mắt của Tiêu Đồ như rơi ra, cả cằm cũng sắp chạm đất tới nơi vì quá sốc, kinh hoàng nói:“Nói dối, cô không thể nào là người đó, rõ ràng…rõ ràng cô ta…cô ta…”
Kỷ Thần Hi che miệng phụt cười:“Sao lại nói lắp rồi? Ban nãy chẳng phải anh mắng tôi như bắn rap luôn mà?”
Lúc nói chuyện Kỷ Thần Hi vẫn duy trì nụ cười trên môi, nhưng sức ép từ cô phát ra khiến cho người ta phải run sợ, thậm chí ngoại trừ Tiêu Đồ còn đang ngơ ngẩn thì bốn người còn lại đều nhận ra sức ép này giống với sát khí của Tịch Cảnh Dương tới tận tám phần. Vì thế không một ai trong bốn người bọn họ hoài nghi thân phận của cô gái lạ mặt, mà cả bốn cùng nhau quỳ một gối, cúi đầu nhận lỗi.
Tiêu Đồ bị hành động bất ngờ của đồng đội làm cho giật mình:“Các cậu làm gì vậy? Cô ta rõ ràng chẳng giống người chúng ta nhìn thấy ban nãy chút nào, vậy mà các cậu lại tin lời cô ta nói, các cậu bị đần hả?”
Nhai Tệ siết chặt nắm đấm, cố gắng kiềm chế cơn nóng giận, lần nữa đá mạnh vào xương mác của Tiêu Đồ, buộc cậu ta quỳ xuống.
“Thiếu chủ phu nhân xin đừng tức giận, cậu ta là một tên ngốc không não nên nói chuyện chẳng biết suy nghĩ là gì. Chuyện hôm nay đều là lỗi do chúng tôi không ngăn cậu ta nói năng lung tung, nguyện ý cùng chịu phạt!”
…----------------…