“Ariel, em sẽ không giết tôi.” Qua cơn hoảng loạn, Secret đã nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, cười nói.
Kỷ Thần Hi không đáp lời ngay, cô nheo mắt nhìn vào bả vai phải của đối phương, tinh ý nhận ra điều khác lạ, liền không suy nghĩ mà trực tiếp nổ súng vào đó.
Viên đạn bay với tốc độ kinh người lần nữa xuyên qua bả vai của Secret, ở ngay đúng vị trí mà bà ta bị bắn ít lâu trước đó. Lần này gương mặt Secret méo mó vì đau đớn, bà ta có thể cảm nhận được cánh tay phải hoàn toàn bị phế bỏ.
Kỷ Thần Hi không vì thế mà nương tay, cô đặt tay lên vai ở ngay vị trí vết thương của Secret mà bóp mạnh, máu tươi không ngừng trào ra cộng với tiếng thét đau điếng của bà ta.
Ánh mắt của Kỷ Thần Hi lúc này tàn nhẫn hơn bao giờ hết, hạ giọng xuống thấp nhất:“Tôi từng nói với bà rồi, đừng bao giờ động vào người nhà của tôi, nếu không tôi nhất định để bà nếm thử mùi vị, muốn chết không được, muốn sống cũng không xong.”
Đồng tử của Secret co lại vì sợ hãi, cảm giác này trước đây chỉ có một người mới có thể khiến cho bà ta sợ hãi như thế, hiện tại một phiên bản khác của hắn lại càng tàn nhẫn hơn cả thế.
“Giết tôi, người nhà của cô cũng chẳng sống nổi qua hôm nay đâu!” Secret trợn mắt gào lên, bà ta lúc này đã vô cùng giận dữ, nói tiếp:“Không phải cô không biết thủ đoạn của tôi, chỉ với mấy tên vệ sĩ quèn và số bom trên đảo, sẽ không trở thành bảo hiểm sinh mạng trăm phần trăm cho tôi đâu. Thứ bảo hiểm tốt nhất của tôi, sẽ không tồn tại được đến ngày mai, nếu tôi có mệnh hệ gì đâu!”
Từ trong góc tối của căn phòng, một loạt tiếng bước chân truyền đến, Secret thầm mừng rỡ trong lòng khi nghĩ đó chính là những tên sát thủ đã được tiêm thuốc đến bảo vệ bà ta. Thế nhưng khi gương mặt tựa như tạt tượng kia được ánh đèn chiếu rọi, khoé miệng Secret cứng đờ vì kinh ngạc.
Theo sau người đàn ông đó, còn có một nhóm người khoảng gần mười người mặc đồng phục màu đen với gương mặt che kín, ai nấy đều tỏ ra sát khí đến kinh người, đặc biệt là người dẫn đầu kia.
“Làm sao có thể…làm sao…làm sao các người có thể vào được đây mà không có bất kỳ động tĩnh gì!” Secret kinh hoàng thét lên.
Kỷ Thần Hi giơ chân lên đạp một phát vào bả vai đang rỉ máu của Secret, khiến mà ta ngã nhào ra đất lăn lộn vì đau đớn, còn cô vẫn từ trên cao nhìn xuống giống như nhìn một thứ thấp kém nhất.
“Có đầu tư nhiều camera như thế, nên mời thêm một số cao thủ máy tính để bảo vệ nó đi, ít nhất cũng phải để tôi có thêm thời gian để chơi chứ.”
Secret bỗng nhớ đến những đoạn video trên camera mà bà ta đã xem trong suốt hai ngày qua, từng cử chỉ động tĩnh của nhóm người Zero và Kỷ Thần Hi luôn nằm trong tầm kiểm soát của bà ta, chẳng lẻ…mọi thứ đều là giả?
Kỷ Thần Hi cứ như nhìn thấu nội tâm của đối phương, cúi người nhếch môi hỏi:“Có cảm thấy video tôi đặc biệt chuẩn bị cho bà…rất đặc sắc không? Có phải cảm thấy bản thân có góc nhìn thượng đế thì liền nghĩ bà chính là thượng đế thật sự, có thể nắm mọi thứ trong lòng bàn tay?”
Cả người Secret khẽ run lên, chỉ tay vào Kỷ Thần Hi cùng ánh mắt kinh hoàng đến tột độ:“Từ khi nào…rốt cuộc là từ khi nào…”
Người đàn ông đi đầu nhóm người áo đen chầm chậm bước lên, thản nhiên đáp lời thay:“Chính là từ trước khi bước chân lên hòn đảo này.”
Nói xong anh cởi áo khoác trên người ra khoác lên đôi vai trắng nõn của Kỷ Thần Hi. Lúc này cô đang tập trung với Secret nên bị bất ngờ nên đã theo phản xạ tránh đi, nào ngờ nhận lại một cái nhíu mày của anh.
“Em lạnh.”
Trong căn phòng căn cấp mà bọn họ đang đứng, nhiệt độ luôn được điều chỉnh ở mức dễ chịu nhất, nên sẽ không có chuyện nóng hay lạnh khi ở đây. Nhưng Kỷ Thần Hi không hề vì cái lí do miễn cưỡng đó mà từ chối, ngoan ngoãn lễ khoác áo của anh vào. Chiều cao của hai người chênh nhau không tới hai mươi xăng ti mét, nên khi cô mặc đồ của anh ngoại trừ việc hơi rộng ra, thì trông vẫn rất dễ nhìn, còn có thêm chút đáng yêu.
Lần đầu tiên trong đời Secret rơi vào cảnh chật vật như ngày hôm nay, cũng là lần đầu tiên bà ta bị người ta tính kế nhưng chẳng hề hay biết. Rốt cuộc những kẻ tự vỗ ngực bảo bản thân kia là kỳ tài trong giới công nghệ, có thể đè bẹp cả người của A&D hay Sea, vậy mà hay biết gì khi có người động tay chân vào hệ thống.
Đến giờ bà ta phải nhìn Kỷ Thần Hi bằng một cái nhìn hoàn toàn khác. Từ lâu Secret đã biết đối với máy tính, cô như sở hữu một năng lực đặc biệt, có thể thao túng được mọi thứ, khi chỉ cần đó là điều mà cô muốn. Người đó cũng từng nhắc nhở bà ta về chuyện này, nên bà ta luôn đầu tư những phương án bảo mật tốt nhất khi phải đối đầu với cô, thế nhưng những điều đó chẳng khác nào là đang diễn trò hề trước mặt Kỷ Thần Hi cả.