Sau khi trở lại từ Kinh Châu, Tịch Cảnh Dương và Kỷ Thần Hi không nói với nhau lời nào, đều quay về với công việc cá nhân của bản thân. Họ không cãi nhau cũng chẳng giận hờn gì nhau, nhưng lại cần một khoảng không gian riêng để vực dậy tinh thần của Kỷ Thần Hi.
Trong suốt thời gian đó, người của Zero nhiều lần muốn đi tìm cô, đều bị Kỷ Hàn Phi ngăn cản và Kỷ Thần Hi cũng cố ý tránh né. Dù không nghi ngờ gì về lí do, nhưng tất cả bọn họ đều cảm thấy thất vọng và đau lòng, sau cùng cũng phải gấp rút trở về R Quốc để giải quyết công việc chất chồng như núi, đồng thời đưa Chris đến bệnh viện tốt nhất để tịnh dưỡng.
Tình hình trước mắt của Chris đã ổn định, các đoạn xương bị gãy vẫn còn cơ hội hồi phục, tuy nhiên vẫn cần chờ một khoảng thời gian khá dài. Về việc có di chứng gì nghiêm trọng hay không, cũng vẫn cần phải theo dõi trong tương lai mới biết được.
Về Secret và người đã tiếp ứng bà ta trên đảo, toàn bộ đều hoàn toàn biết mất không để lại chút vết tích gì. Hiện tại thế trận đổi chiều khi họ ngoài sáng còn kẻ thù trong tối, hoàn toàn không biết được sẽ bị tấn công vào lúc nào hay bị đối phương tính kế ra sao, tạm thời họ cũng chỉ có thể tự nâng cao cảnh giác, phòng ngừa mọi trường hợp xấu nhất xảy ra.
Ngay sau chuyện của Chris xảy ra, Kỷ Thần Hi cũng đã cấm toàn bộ người trên dưới Zero tiếp tục nhận đơn nhiệm vụ, cho đến khi giải quyết quả bom nổ chậm như Secret. Có thể nói từ thời điểm đó, hoạt động của Zero gần như đóng băng hoàn toàn. Ngược lại A&D lại có nhiều bước đột phá đáng kể, còn được các thời báo về lĩnh vực kinh tế và công nghệ lớn trên thế giới đưa tin liên tục.
***
Đưa Kỷ Thần Hi trở lại trường xong, Tịch Cảnh Dương không trở lại công ty ngay mà lái xe đến bệnh viện quân y. Nghiên Trạch đã đứng đợi anh ở bãi đậu xe từ sớm, vừa trông thấy chiếc Lamborghini màu xám liền đứng nép vào một bên, cúi chào ngay khi người từ trên xe bước xuống.
“Tịch tổng.” Nghiên Trạch khéo léo thay đổi cách xưng hô.
Tịch Cảnh Dương đi cùng cậu ta vào thang máy, lạnh nhạt hỏi:“Chết chưa?”
Nghiên Trạch âm thầm thương cảm cho đám người của Long Sinh Cửu Tử, nhưng vẫn không cảm xúc đáp:“Người của Zero ra tay vẫn có chừng mực, chỉ bị gãy vài cái xương sườn, còn lại không có vết thương chí mạng nào.”
Tịch Cảnh Dương vẫn biểu cảm lạnh tanh, cười khẩy:“Không phải nể mặt Tiểu Hi, bọn họ cũng chẳng cần nương tay.”
Khi còn trên đảo, Nghiên Trạch có nhiệm vụ riêng nên không hành động cùng đám người của Long Sinh Cửu Tử, tuy nhiên anh vẫn hiểu rất rõ chuyện gì đã xảy ra giữa họ và người của Zero. Chính vì vậy dù là người mình anh cũng chẳng tài nào bênh vực được, ai bảo họ lại trước mắt người nhà của thiếu chủ phu nhân mà chê bai cô ấy chứ, đây còn không phải tự tìm đường chết hay sao.
Qua một lúc Tịch Cảnh Dương và Nghiên Trạch đã đi đến trước phòng bệnh, tình cờ viện trưởng Hạc cùng lúc cùng hai bác sĩ khác vừa đi ra, họ liền chạm mặt nhau.
“Tiểu tử thối, đến thăm bệnh à?” Viện trưởng Hạc ra hiệu cho hai bác sĩ đi cùng rời đi trước, còn ông ở lại nói chuyện với Tịch Cảnh Dương.
Tịch Cảnh Dương cũng cho Nghiên Trạch vào phòng bệnh trước, còn anh lễ phép đáp lời viện trưởng:“Vâng.”
“Đừng trách lão già này nhiều lời, nhưng nhìn đám thanh niên trẻ tuổi các người ngày ngày tự tàn phá bản thân mình, ta thật sự nhìn không nổi nữa mà. Ngoại trừ mấy vết thương mới ra, trên người hai tên nhóc kia cũng còn không ít vết thương cũ. Nếu không phải lão Kỷ nói cậu chỉ là một doanh nhân bình thường, ta còn nghĩ đám nhóc các cậu là sát thủ hay điệp viên gì đó không đấy.”
Là viện trưởng của bệnh viện quân y lớn nhất cả nước, quanh năm lão Hạc đã thấy qua vô số vết thương đáng sợ của những quân nhân khi thi hành nhiệm vụ, nên làm sao ông có thể không biết những vết thương của đám người Tiêu Đồ không chỉ đơn giản là do ẩu đả mà ra. Tuy nhiên có một số bí mật không nhất thiết phải nói thẳng ra, vì ông còn rất nhiều cách để uyển chuyển nhắc nhở Tịch Cảnh Dương.
Mà chính anh cũng biết, người có địa vị như viện trưởng Hạc không dễ dàng gì mới mời được ông chữa thương giúp. Lần này ông lại đích thân ra tay đều nhờ Kỷ Thần Hi đã đánh tiếng trước với ông cụ Kỷ, mà ông cụ lại thương cháu nên đã nhờ viện trưởng Hạc giúp đỡ. Với giao tình của hai ông cụ, viện trưởng Hạc không có lí do gì để từ chối, cũng nhờ vậy mà Tiêu Đồ và Bệ Ngạn đã có được không gian chữa trị tốt nhất.
“Lời của viện trưởng cháu đều hiểu, nhưng cách sống của họ cháu không thể thay họ quyết định được, dù sao cũng cảm ơn lời khuyên của ngài.”
Viện trưởng Hạc bật cười vỗ vai Tịch Cảnh Dương:“Chuyện của lớp trẻ mấy lão già như chúng ta chẳng có lí do gì để xen vào, có điều…ta không muốn nhìn thấy đám nhóc như các cậu, cứ ra vào bệnh viện thường xuyên như thế chút nào đâu. Lần sau phải biết trân trọng và tự bảo vệ bản thân đấy.”
…----------------…