CHƯƠNG 31: TRỐN VÀO PHÒNG NGỦ
Bộ phim này còn có một nam diễn viên mà cô yêu thích nhất, mỗi lần cô nhìn thấy anh ấy, nước miếng đều chảy ròng ròng. Tiêu Mộng không kềm chế nổi mà đặt mông ngồi xuống ghế sô pha, cầm máy tính bảng lên xem. Cô xem đến là say mê, thỉnh thoảng lại kích động giậm chân cười ha ha vài tiếng
Trần Tư Khải tắm rửa xong, nhìn vào tấm gương trong nhà tắm lau tóc,
Đến khăn tắm còn chưa quấn, dường như anh cố ý không quấn vậy, rồi mở cửa đi thẳng ra ngoài.
Vừa ra khỏi cửa, bèn nhìn thấy Tiêu Mộng ngồi trên ghế sô pha, nghiêng đầu xem phim truyền hình, xem đến nỗi ngây ngẩn.
Quả nhiên…
Cô thấy thích phim tình cảm Đài Loan nhất. Nhớ đến lần đầu tiên cô tới phòng làm việc của anh,
cô đã nói thẳng, rằng mình thích xem phim tình cảm Đài Loan. Hôm nay anh cố ý tìm phim thần tượng Đài Loan, đúng như những gì anh đã nghĩ, cô xem đến là say mê, không biết năm nay năm nao nữa rồi, ha ha.
Đôi mắt mèo của cô cong cong, tựa như hai vầng trăng khuyết, đôi môi đỏ hồng, vừa nhìn thấy đã muốn hôn. Đôi má của cô hồng hào tựa như đứa trẻ con, khiến cho anh muốn véo gương mặt ấy…
“Cô vào rồi à?” Trần Tư Khải cố ý cầm cái khăn lên, quấn quanh người rồi đi đến đứng sừng sững trước mặt cô.
“Hả? Ồ, ừm.”
Tiêu Mộng mê mải xem phim, chỉ ừm qua loa vài tiếng, ánh mắt không hề rời khỏi màn hình máy tính.
Trần Tư Khải lau nơi này rồi lau nơi khác vẫn cố chấp đứng trước mặt cô. Má, tôi không tin rằng cô không ngẩng đầu lên?
“Hay không?”
“…Ừm? Hay lắm, hay lắm.”Tiêu Mộng khen hay vài tiếng, rồi bật cười theo bộ phim.
Trần Tư Khải cắn môi: “Cà phê cô pha đâu? Nguội chưa đấy?”
“Ừm?”
Cà… phê…
Cà phê gì…
(⊙_⊙)
Đầu óc Tiêu Mộng trở nên chậm chạp, cô phải bình tĩnh suy nghĩ một lúc, đặt chiếc máy tình bảng xuống. nhìn Trần Tư Khải, rồi nhìn vị trí đặt ly cà phê, âm thầm thở phào một hơi, chỉ ly cà phê rồi nói: “Đây, cà phê của anh ở đây này, chắn hẳn sẽ không…nguội…nguội đâu…”
Tiêu Mộng dần dần im bặt, cô nhíu mày, chậm rãi…chậm rãi…ngẩng đầu lên…Nhìn thẳng vào Trần Tư Khải… Tiêu Mộng tức đến đỏ mặt, dùng tay bưng kín mặt lại: “Ôi ôi! Tôi vẫn còn ở đây này, tôi phải làm sao đây? Tôi không thể che mặt suốt được chứ? Ít nhất thì anh cũng mặc chút đồ lên đi, được không? Che nơi quan trọng của anh lại!”
“Ha ha, nơi quan trọng của tôi là nơi nào?” Nụ cười của Trần Tư Khải pha lẫn vẻ đùa cợt. “Anh… tự bản thân anh biết rõ đấy, còn hỏi tôi nữa à!”
Cái tên gấu xấu xa này!
“Mặc gì mà mặc, có phải cô chưa từng thấy đâu, hơn nữa, hai người chúng ta còn gì mà phải giấu đối phương chứ. việc cần làm, không phải đã làm rồi à? Hơn nữa, còn làm tưng bừng cả đêm kia mà.”
Lỗ tai Tiêu Mộng đỏ bừng cả.
“Anh, anh, anh mau mặc đồ vào đi!”
“Không mặc.”
“A a a a a, anh muốn làm tôi tức chết ư! Thôi vậy, anh còn không sợ, tôi sợ cái gì!Nhìn thì nhìn thôi! Dù sao đi nữa, người thiệt thòi là anh đó! Tiêu Mộng bực bội buông tay xuống, mở bừng mắt ra, nhìn Trần Tư Khải, cô hết chịu nổi rồi, rồi lập tức ôm mặt, giọng điệu như thể sắp khóc đến nơi: “Xin anh đó Tổng giám đốc Trần, anh không mặc thì không mặc, nhưng phiền anh đứng dậy được không, đi qua đó, cho tôi dễ chạy ra?”
Hướng anh ta đang đứng, lại vừa khéo chính là con đường bắt buộc phải đi qua nếu muốn ra khỏi đây,
Anh ta trần như nhộng chặn ở đó, cô phải đi thế nào đây?
“Không được, tôi hơi mệt, một bước cũng không muốn đi. Cô vào trong lấy đồ lót trong tủ cho tôi đi.”
“Hả? Anh tự đi lấy là được rồi? Tiện thể mặc đồ vào luôn! Từ đây vào trong chỉ có vài bước chân thôi mà!”
“Đã nói rồi, tôi không muốn nhúc nhích, muốn cô đi lấy cho tôi, bằng không tôi sẽ không mặc gì cả. Dù sao đây là phòng nghỉ của tôi, cô chưa được tôi cho phép mà đã vào đây, vốn dĩ người sai trước là cô đấy.”
Tiêu Mộng cắn chặt răng, xem như cô đã biết, cái tên Trần gấu xấu xa này giỏi ngụy biện đến mức nào rồi. Lý lẽ luôn ở phía anh ta! Tiêu Mộng cảm thấy hết sức bất lực, chỉ đành che nửa mặt đi vào trong, loạng chà loạng choạng, va đập hết mấy lần, cuối cùng cũng vào được phòng ngủ, Tiêu Mộng vỗ ngực thở phào.
Cũng coi như không cần phải nhìn dáng người cường tráng của anh ta nữa rồi,
Áp lực… nặng nề ghê.
Cô sợ cô sẽ trở thành thành phần mê trai đệ nhất thiên hạ mất.
Đầu óc cô không khỏi thoáng nghĩ về hình ảnh của người nào đó…
Vài ngôi sao nảy lên trong mắt, lại bị Tiêu Mộng gạt đi. Tiêu Mộng, không được nghĩ linh tinh nữa!
Mở tủ quần áo ra, Tiêu Mộng chỉ có thể dùng từ “giật mình” để hình dung tâm trạng của mình lúc này, má ơi, đâu có giống với tủ quần áo, rõ ràng là bán quần áo mà!
Áo sơ mi…mấy trăm cái xếp ngay ngắn trong tủ,
Quần dài, một hàng dài toàn đủ loại chất liệu và kiểu dáng khác nhau.
Cà vạt, cũng có mấy chục cái.
Đồ lót nhiều đến nỗi không đếm hết.
“Phá gia chi tử, ôi, phá gia chi tử, nào có phải nữ minh tinh, mua lắm quần áo thế làm gì!
Ăn diện cho chết anh luôn đi! Hứ!” Tiêu Mộng vừa thì thà thì thầm vừa lựa chọn đồ lót.
“Lấy cái này vậy.”
Tim cô lại không khỏi đập nhanh như đánh trống.
ĐM! Bây giờ cô đã sa sút đến độ, đi lựa đồ lót cho đàn ông mất rồi…Cô thì thầm với mình, nhưng lại không biết, vào lúc này, người đàn ông có lễ nghĩa nào đó, đang lặng lẽ đi đến phía sau lưng mình…
Tiêu Mộng đang định quay người lại, đột nhiên nghe thấy tiếng hít thở nhẹ nhàng! Mà tiếng hít thở ấy….vang lên từ sau lưng cô!
“Á!” Cô đang định hét lớn, eo của cô đã bị Trần Tư Khải ôm thật chặt.
Anh đến gần cô, từ phía sau lưng, ôm lấy Tiêu Mộng, rồi cúi đầu,
Bờ môi lướt qua tai cô, má anh cọ vào má cô, chiếc lưỡi hồng vươn ra, liếm vành tai của cô.
“Cô lựa cái nào cho tôi thế?” Anh nhẹ nhàng cất tiếng hỏi,
Giọng điệu lại hết sức mờ ám. Cơ thể nóng hôi hổi của anh dán chặt vào người cô, khiến cho cô hết sức lo lắng.
“Hả? Cô lựa cái nào cho tôi? Có cần tôi mặc cho cô ngắm không? Nhìn thử tôi mặc cái mà cô lựa…có đẹp trai không…” Anh nói câu này, môi của anh đã ngậm hết tai của cô, bị mút đến nóng hổi.
Tiêu Mộng sợ đến nỗi đầu óc cứng đờ.
Cánh tay anh ôm cô thật chặt, dường như không dùng bao nhiêu sức lực, nhưng nếu cô muốn vùng vẫy ra khỏi vòng tay của anh, thì lại là chuyện không bao giờ có thể xảy ra.
Vào giây phút đó, Tiêu Mộng cảm thấy mình là củ khoai lang vừa mới lấy từ lò nướng ra,
Đã được nướng mềm rồi!
Người này… sao lại có thể… vô liêm sỉ như vậy chứ!
Vô liêm sỉ quá, vô liêm sỉ thật!
Lẽ nào anh ta không biết rằng mình chưa mặc đồ hả?
Ôi trời, da mặt của anh ta… đúng là… chết mất thôi!
“Này, anh cút ngay đi! Đồ chết tiệt, da mặt anh còn dày hơn cả bức tường thành nữa!”
Trong lúc sốt ruột, Tiêu Mộng không biết giữ mồm giữ miệng, mở miệng ra là chửi anh ta ngay.
Đồ chết tiệt? (⊙_⊙)
Lại còn biểu anh…cút đi?!
Kể từ lúc lọt lòng cho tới bây giờ, đây là lần đầu tiên cậu Trần bị mắng chửi một cách sỗ sàng, không hề nể nang chút nào như vậy.
Không sao hết… anh tự an ủi lòng mình.
Cô nhóc này là một viên ngọc, chưa từng được mài, về mặt tình cảm lại trắng trong như một tờ giấy. Cô ấy không biết cách tán thưởng chính mình, không hiểu cách sùng bái mình cũng là chuyện bình thường mà thôi.
Trần Tư Khải vẫn ôm cô từ phía sau lưng, đưa đầu lưỡi ra, liếm vành tai hồng hồng của cô,
rồi đột nhiên mạnh mẽ, ngậm tai cô vào miệng, mút ngấu nghiến…
“Ôi…” Tiêu Mộng cảm thấy tê dại, người cô run bần bật, khe khẽ rên một tiếng.
Trần Tư Khải thấp giọng cười. Cô gái này, nhạy cảm thật.
“Sao thế, có lựa xong chưa? Ừm, người cô thơm đấy ~ Nói cho tôi biết, cô muốn tôi mặc cái nào? Hả?” Anh ta nhẹ nhàng nỉ non, hơi thở bay ra từ mũi hết sức nóng bỏng. Luồng khí nóng ấy vấn vít quanh cổ, quanh má cô.
Tiêu Mộng cảm thấy mình không chịu nổi nữa.
Ôi… chết mất, chết mất.
Cô sắp nóng chết rồi.
“Cái, cái này nè…”
Giọng nói của cô không còn giống với lúc ban đầu nữa. Chỉ biết rằng cô đang ôm ấp trái tim tê rần, run run rẩy rẩy trong lòng anh. Mặt, nóng rát!
“Ừm, chọn xong rồi đó à, cái này hả… Bây giờ tôi mặc nó cho xem nhé, được không?”
Giọng nói của anh dịu dàng đến lạ thường, làm gì còn vẻ uy nghiêm giống như những lúc nổi cơn thịnh nộ nữa, chỉ có điều… cho dù dịu dàng như thế, cũng ẩn chứa ý đồ săn mồi.
Đầu óc Tiêu Mộng mơ mơ màng màng, ý thức mông lung, cả người nhẹ bẫng: “Được, được…”
Cô mơ hồ đáp một chữ “được” rồi lập tức sợ hãi đến nỗi rít lên, liên tục nói: “Không được, không được! Anh đừng mặc đồ trước mặt tôi!”
Trần Tư Khải cầm bàn tay đang cầm đồ lót của cô, giựt lấy nó.
Đến nhìn còn chẳng buồn nhìn mà chỉ tiện tay ném lên giường, rồi ôm cơ thể nhỏ nhắn của cô.
quay người cô lại, đẩy về phía tủ đồ!
Đến bây giờ Tiêu Mộng mới ý thức được, hiện giờ cô lại không thể không đối mặt với anh rồi…
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!