CHƯƠNG 42: LẦN ĐẦU TIÊN BỊ PHỤ NỮ TÁT
Dáng vẻ không tim không phổi đó của cô lại ngây thơ đáng yêu vô cùng, dẫn đến từng trận lửa nóng trong tim Kim Lân.
Anh không những không rời đi mà còn tiến lại gần cô hơn.
Cái cúi người này, cả vòm ngực anh gần như đều dán lên người cô, mà khoảng cách từ mặt anh đến mặt Tiêu Mộng, chỉ cách có vài milimet!
Miệng anh phả ra từng trận hơi nóng, toàn bộ đều hướng tới mặt cô…
Nong nóng, mang theo mùi hương thanh mát của nước hoa.
Tiêu Mộng muốn khóc rồi.
Ông trời ơi, có phải làm việc tốt đều sẽ không nhận được kết quả tốt hay không!
Vì cái gì mà cô lại đâm đầu vào chứ!
Quản tên này vung bao nhiêu tiền, cô cũng không nên xông vào đây.
“Tiêu Mộng? Tên em là Tiêu Mộng, đúng không?”
“À, đúng, sao nào?”
“Tiêu Mộng?”
“Làm sao?”
Không dùng tư thế này nói chuyện thì không được sao?
Không ở khoảng cách gần sát đến mức có thể cảm nhận thấy hơi thở của nhau khi nói chuyện thì không được sao?
Ông trời ở đâu rồi… Ai đến cứu cô đi.
“Tiêu Mộng, bây giờ có một người đang nhiệt liệt theo đuổi em.”
Kim Lân chớp mắt, đôi mắt hẹp nhìn vào Tiêu Mộng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiêu Mộng nhăn lại thành một nhúm, cô nghẹn ngào: “Có thể đừng theo đuổi không? Tôi không có điểm nào tốt hết, bỏ đi nhé.”
Đương nhiên cô biết, người mà tên điên này nói theo đuổi cô, chắc chắn là anh ta rồi.
Cô mới không muốn bị tên cậu chủ nhà giàu điên khùng này theo đuổi đâu, cô còn muốn sống thêm mấy năm nữa!
“Đã bắt đầu rồi thì không dừng lại được. Không tin em sờ thử xem, nó đang đập cuồng nhiệt.”
Kim Lân đột nhiên nắm lấy tay Tiêu Mộng đặt lên ngực mình, gương mặt Tiêu Mộng đỏ bừng, mắt trợn tròn.
Trời ạ, thế mà tay cô lại chạm vào ngực tên đàn ông này rồi!
Đương nhiên, còn cách một lớp áo… thế nhưng, vẫn có thể cảm nhận được trái tim, cảm giác nó đang đập thình thịch!
“A…..” Da mặt Tiêu Mộng co giật mấy cái, vội vàng rút tay về.
Vốn dĩ Kim Lân chỉ dùng một tay chống lên sô pha đã rất khó giữ thăng bằng, bị Tiêu Mộng tác động mạnh một cái, cả người Kim Lân liền đổ về phía trước.
“A…” Kim Lân cũng kêu ra tiếng.
Anh cảm thấy bản thân là đàn ông mà không giữ được thăng bằng là một chuyện rất mất mặt.
Kết quả…
Rầm…
Kim Lân trực tiếp áp vào Tiêu Mộng cùng ngã lên sô pha.
Tay anh…
Đương nhiên là một tay…
Tay phải của anh… đặt vừa đúng lên một bên ngực đầy đặn của Tiêu Mộng!
Bụng anh dán sát lên người Tiêu Mộng, chân anh mở ra, kìm lấy hai chân cô.
May mắn là tay trái anh chống trên sô pha, nếu không Tiêu Mộng đã bị anh ép chặt thành đống thịt nhão rồi.
“A!” Gương mặt nhỏ của Tiêu Mộng nhăn nhăn, cảm thấy hít thở khó khăn vì anh áp sát cô quá.
Ay, tên này nhìn có vẻ gầy mà lại nặng đến thế!
Nặng hơn thân thể mỏng manh bé nhỏ của cô quá nhiều rồi!
Trong lúc cô đang suy nghĩ về cân nặng của cả hai thì Kim Lân đang chăm chú nhìn tay mình, cả người đều ngây ra, đầu óc cũng trở nên lờ mờ.
Có tiếng chim hót, tiếng gió, tiếng sóng biển, còn có… tiếng thở hổn hển!
Ngực của cô!
Anh sờ trúng ngực của cô!
Oa…
Xúc động quá đi!
Kim Lân từng trải với rất nhiều phụ nữ, rất nhiều, có thể nói anh hiểu rất rõ cấu tạo cơ thể phụ nữ, đều hơn hẳn Tiêu Mộng.
Châu Âu, Châu Mỹ, Châu Á, có dạng thân thể phụ nữ nào mà anh chưa từng thử qua?
Đến nỗi… lớn, nhỏ, vừa, đầy đặn, anh đều đã được nhìn thấy.
Anh còn biết rõ ngực giả đã đi độn, anh chỉ cần liếc qua một cái đã có thể nhìn ra!
Thế nhưng… đều không có cảm giác kích động như lúc này!
Anh cảm thấy tần suất nhịp tim của mình loạn hết cả lên.
Khối thịt đó của cô, thật nóng, vô cùng nóng, dường như đến tám mươi độ, nóng đến mức toàn thân anh muốn phát run.
To nho vừa vặn, cảm giác trên tay vô cùng tốt, đàn hồi vừa phải…
Nếu như có thể ngậm nó… hôn xuống mấy cái… Anh tình nguyện dùng mạng mình để đánh đổi… Ôi!
“Này! Anh còn áp lên tôi làm gì chứ! Dậy đi! Anh muốn chết à! Cái tên mập này!”
Cuối cùng Tiêu Mộng cũng rống lên, mang theo hơi thở hổn hển.
Mà tiếng hổn hển ấy, lọt vào tai Kim Lân, lại mang loại mùi vị đủ để khiến anh bộc phát thú tính.
Ánh mắt anh vẫn dán vào nơi dưới bàn tay phải của mình đến phát ngốc như cũ…
“Này! Tên điên! Anh điếc rồi sao? Anh phát ngốc cái gì chứ? Mau dậy đi! Rốt cuộc anh muốn đè đến khi nào hả!”
Kim Lân ngây ngốc nói: “Nếu như tôi buộc phải nói ra một kỳ hạn, tôi tình nguyện là một vạn năm.”
Một vạn năm? Cái tên trứng thối chết tiệt này!
Anh cho rằng mình là rùa biển à?
Cô cũng không phải là bia đá!
“Dậy đi, dậy đi, dậy đi!”
Tiêu Mộng kêu gào xong, mới phát hiện, ánh mắt của tên này… vô cùng kì lạ.
Theo ánh mắt anh di chuyển từ từ… cuối cùng chuyển đến nơi móng vuốt chó của anh đang áp xuống…
Anh, anh, tay anh ta! Tay anh ta đặt ở đâu vậy!
“A a a a a a…” Tiêu Mộng nhắm mắt lại, gào lên như muốn đòi mạng.
“Lưu manh! Trùm lưu manh! Anh dám nắm “sữa” của bà đây!”
Tiêu Mộng khàn giọng kêu gào, đã không biết mình đang gào cái gì nữa rồi.
Tóm lại, câu “Anh dám nắm “sữa” của bà đây” vừa rồi là học từ Lam Nhạn mà ra.
Kim Lân suýt nữa bị câu nói dũng mãnh này của Tiêu Mộng làm cho chấn động.
Kim Lân tham lam mà chuyển động năm ngón tay của mình, từng trận tê dại lan truyền khắp toàn thân Tiêu Mộng, Tiêu Mộng kìm nén gương mặt tím ngắt, xoay người thật mạnh, muốn một lần cắn chết tên dâm dê biến thái này.
Kẻ điên cũng biết háo sắc!
“Có sữa không? Tôi muốn uống.” Mặt Kim Lân đầy vẻ dại gái nói ra một câu như đó là chuyện vốn dĩ rất bình thường.
Thế nhưng câu này khiến Tiêu Mộng bị doạ đến ngốc rồi.
Tên trứng thối này…
“Tìm mẹ anh mà uống đi! Cút ra!”
Tiêu Mộng tức điên rồi.
Kim Lân vẫn không vội vàng, móng vuốt đặt ở chỗ cũ, khe khẽ chuyển động, cười hư hỏng nói: “Làm sao đây? Mẹ tôi từng nói, tôi lớn rồi thì bà ấy sẽ không quan tâm đến nữa, bà ấy nói giao tôi cho vợ tôi.”
Tiêu Mộng cảm thấy mình cũng điên mất rồi.
Cô đây là đang làm gì vậy?
Ban đêm ở trong phòng bao, bị một tên điên đè dưới thân, thảo luận với anh ta về vấn đề ai cung cấp sữa cho anh ta?
A a a a a…
Ánh mắt Kim Lân nóng dần lên, nhìn chằm chằm đôi môi đỏ đang chu lên của Tiêu Mộng, âm thanh trầm xuống: “Nhóc con… Sau này đồ lót của em… Tôi bao hết… Tôi mua cho em, được không nào? Tôi biết số đo của em rồi, ha ha…”
Trước một giây môi Kim Lân tìm đến môi Tiêu Mộng, một bàn tay mũm mỉm xinh xinh đã kịp ngăn chặn môi anh lại.
Kim Lân thở gấp, nóng rực, ánh mắt đã hoàn toàn tan rã.
Muốn hôn cô!
Bây giờ anh tựa như ma quỷ vậy, chỉ muốn hôn cô!
Bây giờ trong đầu anh chỉ có một ý nghĩ này, anh muốn hôn cô, anh muốn dùng lửa nóng toàn thân làm cô tan chảy.
Bốp!!
Tiêu Mộng dùng một tay khác hất bàn tay Kim Lân ra!
Mẹ kiếp, xem thường bà đây.
Tuy rằng bà đây không cao bằng anh, nhưng bà cũng có hai cánh tay đấy!
Kim Lân trố mắt, hoàn toàn ngây ra.
Bị một bàn tay của Tiêu Mộng đánh đến ngơ rồi.
Trời ạ, anh lớn đến vậy rồi, đây lần đầu tiên bị ăn tát!
Thế nhưng là một nhóc con ngây thơ nhìn có vẻ rất vô hại… mở đường cho kỷ nguyên mới.
Biểu cảm chấn động của Kim Lân cũng doạ đến Tiêu Mộng.
Hu hu, cô thật sự không muốn như vậy đâu, vì bị ép đến mức gấp gáp nên cô mới đánh anh.
Cô không đánh mạnh lắm đâu nhỉ?
Tên này nổi giận lên sẽ không nảy ra ý muốn giết người chứ?
Trên phim ảnh đều diễn vậy đó.
Đàn ông muốn cường bạo một người phụ nữ, thế nhưng phụ nữ không chịu khuất phục, vùng vẫy kịch liệt, kết quả là cố gắng ngăn chặn đàn ông, khiến người đàn ông thẹn quá hoá giận, chuyển sang giết chết phụ nữ… Hu hu hu… Đừng mà!
Cô không muốn chết đâu!
“Anh, anh, anh không ép tôi không phải là tốt rồi sao… Tôi, tôi cũng không muốn đánh, đánh anh đâu…”
Khí thế anh hùng vừa nãy của Tiêu Mộng đã tan biến hết, lắp ba lắp bắp mà nói.
Kim Lân sờ sờ mặt mình, nhìn Tiêu Mộng một cái, đột nhiên hé miệng, nhe răng cười ma quái, vô liêm sỉ mà nói: “Tiêu Mộng, tôi không quan tâm, em là người đầu tiên đánh tôi, em phải chịu trách nhiệm với tôi. Tôi đã là người của em rồi.”
“A!” Mặt Tiêu Mộng nhăn lại.
Đây là cái lí lẽ kì quặc gì vậy?
“Đừng, đừng khách khí, anh không cần thuộc về tôi đâu… Anh vẫn là bản thân anh thì tốt hơn đấy…”
Kim Lân nhe răng cười, cầm tay Tiêu Mộng lên, chính là bàn tay mà cô vừa đánh anh, đặt bên môi mình, khẽ hôn lên đó.
Cả người Tiêu Mộng khiếp sợ đến nổi da gà.
Lông tóc liền dựng đứng, Tiêu Mộng nhe nanh múa vuốt la lên, sức lực thô bạo không biết từ đâu tới, hung hăng đẩy Kim Lân đang đè trên người ra, bò lăn đến trên thảm, lơ mơ hớt hãi mò dậy rồi liền chạy ra ngoài.
Tên điên, tên điên này, cô sẽ bị tên điên này đùa chết mất!
Kim Lân bật dậy, chỉ vài bước đã đuổi kịp cô, tóm một cái kéo cô vào lòng, đẩy cô dựa lên tường, đè cô, nắm lấy mặt cô, vội vàng thở hổn hển, không nói một lời, khẩn thiết hướng môi cô mà áp xuống.
Tiêu Mộng bị doạ đến xoay mặt lắc đầu thật mạnh, bờ môi nóng bỏng của anh rơi xuống gáy cô.
Ướt át, ấm nóng!
“Đừng mà!”
Kim Lân dùng thân thể giữ lấy Tiêu Mộng, thở gấp: “Cục cưng, cục cưng nhỏ, để tôi hôn em một chút, chỉ một chút thôi…”
“Không, không…”
Tiêu Mộng như uống phải thuốc lắc, bắt đầu điên cuồng mà quay lắc đầu lung tung.