CHƯƠNG 47: CÔ CHỈ LÀ CÔNG CỤ
Tay hơi run, đeo lên cho Trần Tư Khải.
Trần Tư Khải đã mở điện thoại, tìm thấy một trò chơi đấu súng, bắt đầu chơi.
Thật là một người đàn ông quả quyết, anh bên này đang phân tâm chơi, người anh em của anh lại có thể sừng sững không ngã!
Phương Ý Hàm nhẹ nhàng vuốt ve ngực của Trần Tư Khải, đang muốn áp xuống hôn lên cơ ngực của anh thì lại bị Trần Tư Khải dùng tay đẩy ra.
Phương Ý Hàm vội nhìn Trần Tư Khải, lông mày của anh hơi nhíu lại, rõ ràng, anh không thích động tác vừa rồi của cô ta.
Thế thì… Hôn vào mặt của anh thì sao?
Phương Ý Hàm lại dán sát vào bên mặt của Trần Tư Khải, thè lưỡi ra, hướng đến cằm của Trần Tư Khải.
Có lẽ Trần Tư Khải chơi game quá chuyên tâm, không có phòng bị để lưỡi của cô ta chạm vào cằm của anh.
Mắt của Trần Tư Khải nheo lại, vô thức vung tay chính là một cái tát.
Chát!!
Một cái tát này khiến Phương Ý Hàm nằm sấp trên giường.
“Á…” Phương Ý Hàm kêu lên một tiếng, đau đớn như bị trật khớp quai hàm vậy.
“Tư Khải…”
Tại sao lại đánh cô ta? Tại sao chứ?
Biểu tình của Trần Tư Khải có chút tàn nhẫn, anh dùng tay lau cằm, bực bội nói: “Ai cho cô hôn tôi! Bẩn chết đi được!”
Phương Ý Hàm lúc đó mới hiểu, Trần Tư Khải không cho phép bất kỳ ai hôn vào mặt của anh.
Chứ càng đừng mong là môi…
Phương Ý Hàm nhịn đau, không có rơi nước mắt, cô ta cắn răng bò tới, tiếp tục hôn phía dưới của Trần Tư Khải.
“Được rồi, lên đi.” Trần Tư Khải không kiên nhẫn nói.
“Hả? Em, em đi lên?”
Trần Tư Khải lập tức sầm mặt lại: “Sao hả? Cô không biết? Vậy cô ở đây kéo dài thời gian làm cái gì!”
“Biết, biết…” Phương Ý Hàm bị ánh mắt muốn ăn thịt người của anh dọa đến mức trái tim cũng run rẩy, che giấu sự ngại ngùng và sợ hãi, cô ta bò lên trên người của Trần Tư Khải.
Rùng mình do dự, dù sao đây là lần đầu tiên của cô ta, cô ta nghe nói lần đầu tiên sẽ rất đau, cô ta chưa từng thử qua, cô vẫn rất sợ.
Lần đầu tiên của người con gái, không phải nên để người đàn ông chủ động sao?
Người đàn ông cho người phụ nữ đủ sự yêu thương vuốt ve, để cô gái ở trong ngực của anh ta cảm nhận sự hạnh phúc và ấm áp khi được yêu, sau đó người đàn ông cường thế tiến vào, sự đau đớn của cô gái như thế mới đáng một chút.
Điều này tính là cái gì?
Lần đầu tiên của cô ta, đau đớn của cô ta, đều là cô ta tự làm?
Trần Tư Khải có chút phiền, không hai lời, một tay đột nhiên đưa ra, tóm lấy eo của cô ta, hung hăng ấn xuống!
“Á…” Phương Ý Hàm kêu lên thảm thiết, mồ hôi lạnh túa ra.
Đau chết rồi!
Quá đau quá đau rồi!
Chủ yếu là của anh quá lớn, dường như đem cơ thể của cô ta xé toạc ra.
Phương Ý Hàm không dám động, duy trì động tác đó mà run rẩy.
“Cô động đi, cô là người gỗ sao? Cô không phải nói cô biết sao? Sau này đừng có thổi phồng!”
Trần Tư Khải vừa ấn điện thoại vừa liếc Phương Ý Hàm.
Nước mắt của Phương Ý Hàm cuối cùng cũng rơi xuống.
Không cho cô ta cơ hội thở, Trần Tư Khải bởi vì mệt mỏi tích lũy trong mấy ngày nay sớm đã bạo phát, một tay túm eo của cô ta, hung hăng ra vào.
“Á… Á…” Phương Ý Hàm không muốn kêu quá thảm thiết, nhưng đau đớn đó đâu phải cô ta có thể kiểm soát sao?
Trong đau đớn cô ta không kìm chế được mà thét lên.
Không có dịu dàng, không có quan tâm, không có yêu thương, không có nụ hôn…
Cái lạnh lẽo vây lấy cô ta…
Trần Tư Khải dần dần có cảm giác, ánh mắt nheo lại, buông điện thoại ra, lật người Phương Ý Hàm lại, từ sau lưng cô ta, anh một tay túm tóc của cô ta, không do dự mà hung hăng xông vào.
Trên giường đơn, một giọt nước mắt của Phương Ý Hàm đã rơi xuống.
Tra tấn
Cô ta cảm thấy đây là tra tấn…
Đau đớn lan ra, đau đến mức cô ta dường như muốn chết đi, nhưng dần dần lại có một loại khoái cảm kỳ lạ, giống như khe suối nhỏ, từng chút từng lan rộng, cô ta muốn túm lấy cảm giác run rẩy đó, muốn túm lấy…
Lúc đó, Trần Tư Khải rút khỏi thân thể của cô ta, xoay người đi vào phòng tắm.
Phương Ý Hàm lúc có lại cảm giác cơ thể trống rỗng, cô ta khó chịu đến mức muốn khóc.
Cô ta muốn… Cô ta đột nhiên muốn tiếp tục cảm giác bị hung hăng lấp đầy đó…
Cuối cùng, cô ta đã biết, cô ta có loại dục vọng của người phụ nữ.
Chỉ có điều, Trần Tư Khải không có quan tâm cô ta, khi cô ta sắp lên đỉnh thì lại vứt cô ta ra.
Cô ta bây giờ thuộc trạng thái dục vọng không được thỏa mãn.
Phương Ý Hàm lau mồ hôi trên mặt, nhìn về phía phòng tắm.
Trong thùng rác có vứt bao cao su chứa đầy tinh dịch, mà người đàn ông mạnh mẽ đó, vừa cùng cô ta phát sinh quan hệ xong đã vội vàng đi tắm rửa.
Phương Ý Hàm ngồi bần thần trên giường.
Ngẩn ngơ mất một lúc, lại không nhịn được mà khẽ cười.
Mặc kệ nói thế nào, cô đã có được Trần Tư Khải rồi, không phải sao?
Cô ta bây giờ đã thành công bò lên giường của anh, không phải sao?
Cạch… Trần Tư Khải tắm rửa xong, từ phòng tắm bước ra.
Dáng người khỏe khoắn khiến Phương Ý Hàm lại nghĩ lung tung, mặt mày đỏ ửng.
Trần Tư Khải cũng không nhìn Phương Ý Hàm, ấn nút gọi người làm đến, nói: “Người đâu, đổi chiếc giường đơn cho tôi. Ngoài ra, thu dọn phòng khách cho cô Phương.”
Phương Ý Hàm mở to mắt không dám tin.
Đổi giường?
Tại sao?
Chê cô ta bẩn?
Vậy tại sao lại thu dọn phòng khách cho cô?
Cô ta đã cùng anh làm như vậy rồi, lẽ nào không thể ngủ trong phòng của anh hay sao?
“Tư Khải…”
“Hửm? Cô còn chưa đi? Ra ngoài!”
“Trần Tư Khải!!” Phương Ý Hàm bực tức, đứng bật dậy, lấy ra khí thí cô chủ nhà họ Phương ra, trợn mắt với Trần Tư Khải, nói: “Trần Tư Khải! Anh rốt cuộc có ý gì? Em cũng đã là người phụ nữ của anh rồi, anh tại sao còn bắt em ra ngoài? Còn nữa, thái độ của anh đối với em là gì chứ?”
Trần Tư Khải đợi, chính là đợi câu này của cô ta!
Anh rút một điếu thuốc ra, cũng không vội châm lửa, chỉ kẹp ở ngón tay, lạnh lùng nhìn Phương Ý Hàm, nheo mắt lại, chế giễu nói: “Khi ba tôi gọi cô đến không có nói với cô sao? Cô là phân thận gì? Cô chẳng qua chỉ là một công cụ phát tiết dục vọng của tôi, mà thôi! Cô tưởng rằng cô là ai? Người phụ nữ của tôi? Ha ha, cái thân phận này, cô không xứng! Đây không phải cô muốn sao? Bò lên giường của tôi, cùng tôi phát sinh quan hệ. Bây giờ cô đạt được nguyện vọng rồi, cô còn có cái gì không vừa lòng nữa?”
Lúc đó Phương Ý Hàm rất kinh ngạc, trái tim cũng trầm xuống.
Thân thể của cô ta không kìm chế được mà run rẩy.
“Ba anh nói, em tương lai sẽ là vợ của anh…”
Phương Ý Hàm đột nhiên cảm thấy, nói ra từ vợ này, thật sự có vài phần nực cười.
“Ha ha… Vợ? Cô sẽ không đơn thuần như vậy chứ?” Trần Tư Khải cười mỉa mai, tạch một tiếng châm lửa đuối thuốc, hút vài hơi, rồi lại nhả ra làn khói tư thế đó khiến anh trở nên rất mê người.
“Cô nghĩ cái gì vậy? Ba tôi hứa cái gì với cô tôi mặc kệ, vợ của tôi tôi nói mới tính, cô muốn gả cho tôi, nằm mơ đi! Ông ấy tôi tôn trọng, nhưng sẽ không có nghĩ sẽ nghe lệnh của ông ấy, hiểu chưa? Cô nếu như bất mãn, bây giờ cầm đồ của cô, cuốn gói rời khỏi đây!”
Lúc này, người làm đã bước vào, vẻ mặt hiền lành bắt đầu thu dọn giường đơn của Trần Tư Khải, sau đó thay cái mới vào.
Sau đó quay sang Phương Ý Hàm nói: “Cô Phương, mời, mời đi bên này.”
Mắt của Trần Tư Khải liếc qua Phương Ý Hàm, sau đó cúi đầu nghịch điện thoại.
Phương Ý Hàm đột nhiên cảm thấy hoàn cảnh của bản thân lúc này rất nực cười!
Hăm hở đến đây, chủ động lên giường của anh, câu dẫn thành công…
Kết quả đổi lại chỉ là sự lạnh lùng này!
Phương Ý Hàm cắn chặt răng, quay lưng đi thẳng.
Đợi đến khi cô ta trở về phòng khách đã được thu dọn dành cho cô ta, cô ta cuối cùng cũng không nhịn được nữa, nằm úp trên giường khóc lớn.
Trần Tư Khải ngước lên, nhìn sắc đêm bên ngoài cửa sổ, anh khẽ thở dài, đi ra ngoài ban công, tay nắm tay lan can nhìn về phương xa.
Trên bầu trời là những ngôi sao lấp lánh điểm xuyết, gió đêm hiu hiu thổi…
Đây thật sự là khoảnh khắc rất lãng mạn…
Trần Tư Khải khẽ nhắm mắt lại, trong đầu không tự chủ xuất hiện gương mặt đáng yêu của Tiêu Mộng.
Khuôn mặt mũm mĩm, khi trang điểm thật sự rất xinh, đôi mắt to đen láy, bên trong còn lấp lánh ánh nước. Chóp mũi nhỏ nhắn, môi chúm chím.
“Em đang làm gì? Ngủ hay chưa?”
Trần Tư Khải khẽ lẩm bẩm.
Hàng lông mi dài khẽ chớp, khóe môi khẽ cong lên.
“Làm sao đây, tôi muốn hung hăng khi dễ em, nhưng lại không thể khi dễ em, phải làm sao đây?”
Giọng nói của anh dịu dàng mà lại ấm áp, trong sắc đêm bay đi rất xa.
Tôi mặc dù thân ở địa ngục, lại tham lam sự sạch sẽ trên cơ thể của em…
***
Bạch Mị và Tiêu Mộng đợi đến khi tan làm, cùng nhau lái xe đến bệnh viện.
Người đi đường rất ít, thỉnh thoảng có xe lướt qua bên cạnh bọn họ.
“Ây ôi…” Tiêu Mộng vừa lái xe vừa ngáp.
“Aiya, bà cô nhỏ của chị, em sao lại buồn ngủ như vậy? Mới có một lúc mà em đã ngáp ít nhất 20 cái rồi! Chị thật sự sợ em lái xe mà ngủ mất, cho chị lao vào rãnh nước bẩn mất thôi.”
Tiêu Mộng ánh mắt long lanh, miệng cười khì khì: “Ha ha ha, chị yên tâm, chị Mị, em đạp xe đạp từ nhỏ! Em gái em cũng là em chở đi học, em đi xe đạp hơi bị lợi hại đấy! Không tin, em lái cho chị xem!”
Nói xong, Tiêu Mộng nổi sung, nghiến răng đạp nhanh, chiếc xe đạp chở hai người lao nhanh về phía trước, dọa Bạch Mị hét lên: “Á á á… Chậm thôi, dọa chết người rồi… Đừng đi nhanh như vậy… Chậm thôi, chậm lại…”
“Ha ha ha ha…” Tiêu Mộng cười to trước gió.
Cuối cùng, ngay cả Bạch Mị cũng bật cười.
Sau đó, khi đạp xe đến bệnh viện, Tiêu Mộng đã mệt đến mức toàn thân đều mồ hôi, tóc cũng rối.
Khóa xe lại, hai người dắt tay nhau, có chút rụt rè đi vào bệnh viện.