BẠN GÁI CỦA ANH TÊN TUYẾT NHI
Sau đó lại quay sang nhìn Tiêu Mộng. Tiêu Mộng lập tức quay mặt về phía bên ngoài, không dám đối diện với anh.
Trong lòng cô không ngừng kêu ca: Trời ạ trời ạ trời ạ, cô sắp phát điên rồi, điên mất thôi!
“Mấy người này… chết hết rồi sao? Tại sao vẫn nằm im một chỗ không động đậy gì chứ?” Tiêu Mộng tò mò hỏi
Tất nhiên là chết rồi!
Trần Tư Khải khẽ nói thầm trong đầu, nở một nụ cười thản nhiên, trả lời rõ ràng rành mạch:
“Sao thế được, sao lại chết được chứ!
Chỉ là bọn họ đang hôn mê thôi, không sao đâu, một lát nữa liền tỉnh lại ngay ấy mà”
“Ừm.. vậy thì tốt, vậy thì tốt. Tôi cứ nghĩ là họ chết rồi cơ. Nếu họ chết thì anh gặp chuyện lớn rồi!”
Cơ mà còn gì đáng sợ hơn một kẻ giết người không ghê tay như Trần Tư Khải cơ chứ?
Trần Tư Khải quay sang cười với cô, nhẹ nhàng xoa đầu cô: “Xã hội này có luật pháp cai quản, làm gì có chuyện tùy tiện giết người được?
Hahahaha, em xem nhiều phim xã hội đen quá rồi đấy!”
Tiêu Mộng quay lại, phồng má tức giận nhìn chằm chằm Trần Tư Khải oán trách: “Cười cái đầu anh! Tôi thích xem phim xã hội đen thì đã sao? Có tội à? Còn nữa, anh không được phép xoa đầu tôi, tóc tôi rối hết lên rồi đây này!”
“Được rồi, tóc của em rất thú vị, rất mượt, giống như Tuyết Nhi trước kia vậy”
Dứt lời, Trần Tư Khải liền cố ý xoa đầu Tiêu Mộng khiến cô tức đến mức giơ tay lên tóm lấy tay anh.
“Không được xoa! Không được xoa! Tuyết Nhi? Tuyết Nhi trước kia của anh? Đấy là ai vậy?”
Bạn gái Trần gấu xấu xa tên là Tuyết Nhi sao? Tiêu Mộng nheo mắt suy nghĩ.
“À, Tuyết Nhi sao? Trước kia tôi có nuôi một con chó rất đáng yêu. Lông của nó giống như tóc em vậy, sờ vào mềm mại như nhung, rất thú vị”
Mặt Tiêu Mộng ngay tức khắc liền tối sầm lại, hét lên: “Trần gấu xấu xa! Anh không thể nói ra được câu nào giống tiếng người đúng không?
Anh dám so sánh tôi với con chó nhà anh! Aaaaaaaa!”
Trần Tư Khải bỗng nhiên thốt ra một câu: “Trần gấu xấu xa? Em đang nói ai vậy?”
Thôi xong (⊙_⊙)
Tiêu Mộng sững người.
Đôi mắt liếc xung quanh, sau đó chột dạ nịnh nọt cười cười: “Tổng giám đốc Trần, anh đẹp trai thật đấy, lúc ra tay xử lý đám côn đồ khốn kiếp kia lại càng đẹp trai hơn
Đẹp trai ngời ngời, anh đúng là anh hùng trong lòng tôi! Đúng vậy, đại anh hùng!”
Trần Tư Khải lạnh lùng “hừ” một tiếng, đưa tay nhéo lấy cằm Tiêu Mộng, ngữ khí nửa đe dọa nửa trêu đùa: “Bé con, nếu như tôi còn nghe thấy bất kì biệt danh nào em lén lút đặt sau lưng tôi, tôi sẽ trừ lương em!”
“Ôi ôi đừng, đừng trừ lương tôi có được không? Phạt kiểu gì cũng được chứ đừng trừ lương”
Trần Tư Khải bật cười mắng: “Em đúng là đồ mê tiền, trong mắt em chỉ có chữ tiền thôi sao?”
Nụ cười nhàn nhạt của Trần Tư Khải khiến Tiêu Mộng ngây người trong thoáng chốc.
Cô lắc đầu dữ dội, ôm lấy hai má đang nóng bừng, sau đó dùng sức nhéo lấy eo của mình.
Ôi mẹ ơi, đau quá!
Tiêu Mộng! Tỉnh lại đi! Mau mau tỉnh lại! Mày háo sắc đến thế sao?
Sao đêm nay lại có thể say đắm Trần gấu xấu xa như vậy chứ? Tỉnh, mau tỉnh!
Trần Tư Khải đang lái xe, thỉnh thoảng lại quay sang nhìn Tiêu Mộng, chẳng biết cô lại làm sao nữa rồi, dây thần kinh như căng ra, liền hỏi han cô: “Tôi hỏi em, sao hôm nay muộn như vậy rồi em lại đi lang thang ở chỗ đó?”
Lang thang? Má ơi, từ này dùng để miêu tả ma quỷ mới đúng.
Tiêu Mộng giải thích: “Tôi đến bệnh viện, sau đó chẳng hiểu sao xe đạp lại bị trộm mất. Aizz, đen đủi chết đi được! Tôi chỉ có mỗi một chiếc xe đạp, giờ mất rồi. Ba tôi mà biết chắc chắn sẽ tức giận!”
Trong nhà chỉ có ba cô đi làm kiếm tiền nuôi hai đứa con ăn học, cuộc sống eo hẹp là điều đương nhiên.
Trần Tư Khải cau mày, cảm giác như bị kim chích: “Muộn thế này rồi còn muốn đến bệnh viện thăm ai?”
“Hả? (⊙_⊙) Câu hỏi này của Trần Tư Khải khiến cô sững sờ.
Trả lời như thế nào bây giờ?
Chẳng lẽ nói là, khi cô làm việc ở hộp đêm, có một thiếu gia con nhà giàu thích cô, cưỡng hôn cô liền bị bạn cô dùng cửa đánh cho nhập viện?
Trời ạ, cô không thể tiết lộ bất kì chuyện gì liên quan đến hộp đêm!
Tiêu Mộng đảo mắt: “Vốn dĩ định đi nhưng bạn tôi gọi điện rủ tôi đi thăm một người bạn cấp 3 khác, lúc chuẩn bị đi đã muộn rồi nên…”
“Sau này đừng ra ngoài sau 9h tối” Trần Tư Khải dặn dò.
“Được được, tôi nhớ rồi….” Tiêu Vân Diêp gật đầu như gà mổ thóc, sau đó cau mày phàn nàn: “Ấy, anh dựa vào đâu mà dạy bảo tôi? Anh có phải ba tôi đâu”
Trần Tư Khải gõ nhẹ lên đầu cô: “em phải nghe lời tôi”
“Dựa vào cái gì? Ồ, hóa ra boss cũng muốn quản lí cả việc riêng tư của nhân viên cơ đấy?
Trần Tư Khải nhàn nhạt cười không nói gì.
Trong lòng khẽ thì thầm: Bởi vì, em là của tôi…..
Khang Tử nửa đêm dẫn theo thuộc hạ của Thịnh Hổ Đường đến nơi xảy ra chuyện.
“Anh Khang! Toàn bộ đều chết hết rồi! Cả 7 người không ai còn sống cả!”
Khang Tử chép miệng thở dài: “Lần này thiếu gia ra tay nặng thật đấy, ngay cả mạng sống cũng không tha.
Xem ra lần này chúng động vào ổ kiến lửa rồi. Thiếu gia mà ra tay thì đừng mong có đường sống. Lần này đúng là có dịp được chứng kiến tận mắt.
Aizzz, tội nghiệp bọn chúng, đụng ai không đụng lại đụng phải thiếu gia. Khiêng chúng đến công trường chôn xác bằng xi măng, coi như bọn chúng chưa từng tồn tại trên thế giới này”
“Vâng, anh Khang!”
Anh em Chính Hổ Đường nhanh chóng đem xác bảy tên kia ném vào trong bao rồi được chở đi bằng xe tải.
Trong xe Tiêu Mộng ngáp từng cái một.
“Sao vậy? Buồn ngủ à?”
Trần Tư Khải liếc mắt nhìn Tiêu Mộng, giảm tốc độ xe xuống.
Trong tiềm thức, anh hi vọng thời gian có thể trôi qua chậm một chút. Được ở bên cạnh cô lái xe như thế này cũng là một chuyện tốt.
Vậy nên, tốc độ của của một chiếc xe đua giờ cũng chỉ ngang bằng với xe xích lô mà thôi.
“Ừm! Buồn ngủ chứ! Nhìn xem bây giờ là mấy giờ rồi?
Bình thường tôi đều đi ngủ từ sớm. Aizzz, về muộn như vậy, không biết ba có phát hiện không cơ? Nếu bị tóm được, chắn chắn ba sẽ cầm chổi cho tôi một trận nhừ tử”
Tiêu Mộng liến thoắng, rồi không kiềm chế được ngáp một cái thật to.
Cô xoay đầu nhì Trần Tư Khải đang bình tĩnh lái xe, phát hiện ông tướng này mặc một bộ quần áo ở nhà, khác hẳn dáng vẻ lãnh đạo công sở mà cô thường ngày vẫn hay gặp.
Toát hết cả mồ hôi. Sao người này lại đẹp trai thế cơ chứ, mặc gì cũng thấy đẹp.
Ngay cả mặc đồ ở nhà cũng có thể bắt mắt như vậy….
Và đương nhiên, không mặc gì lại càng đẹp. Khụ khụ khụ….
Tiêu Mộng! Mày lại nghĩ lung tung gì vậy?
Sao lại mơ tưởng dáng vẻ không mặc quần áo của người khác như thế? Mất mặt quá đi mất!
Trần Tư Khải nhướng mày, trong đầu bỗng nảy ra một ý tưởng, nghiêm túc nói: “Nếu như muộn thế này về nhà có thể sẽ bị ăn đánh, vậy thì đừng về nữa!”
“Hả?” (⊙_⊙) Tiêu Mộng sừng người, hai mắt trừng lớn: “Không về nhà thì ngủ ở đâu bây giờ? Đừng có nói là… đi thuê phòng chứ?
Vừa nói đến thuê phòng, Tiêu Mộng bất giác nhớ đến đêm cùng với Trần Tư Khải ở trong khách sạn.
Mặc dù hai người bọn họ không nhớ một chút nào, nhưng những chuyện như vậy… học sinh cấp 2 đều đã trải qua, có thể nói là, vô cùng đặc sắc!”
Một người phụ nữ say rượu háo sắc cùng với một người đàn ông cường tráng… chăn đơn gối chiếc…
Woww… Tiêu Mộng chắc chắn rằng, đêm đó vô cùng vô cùng nồng nhiệt!
Hai mắt khẽ giật, Tiêu Mộng bị chính suy nghĩ của mình làm cho cả người nóng bừng, hai tay xoa xoa mặt ngượng ngùng, chột dạ nhìn Trần Tư Khải.
Trần Tư Khải bị cô nhìn đến mức toàn thân run rẩy, trong lòng nóng rực như có lửa đốt, nhưng bề ngoài lại tỏ vẻ bình thản vô sợ, ngược lại còn cười nhạo cô: “Này, em nghĩ lung tung gì thế. Tại sao vẻ mặt lại thèm thuồng đói khát thế kia?
Tiêu Mộng, hóa ra em háo sắc đến mức độ này rồi.
Đêm đó là em chủ động dâng hiến nên tôi mới ngủ với em, dù sao thì lúc đó em say rượu nên coi như bỏ qua. Rượu là một thứ rất khốn nạn, nó có thể phóng thích con quỷ ẩn sau trong mỗi người.
Nhưng hiện giờ… em đồi bại quá rồi đấy.
Em vẫn còn tỉnh táo, vậy mà lại muốn làm chuyện háo sắc như vậy?
Ai nói muốn thuê phòng với em cơ chứ?”
Những lời này từng câu từng chữ như muốn đốt cháy Tiêu Mộng.
Cô lắp bắp giống như người đàn bà háo sắc đã mấy trăm năm chưa từng gặp đàn ông vậy.
Tiêu Mộng nhìn chằm chằm Trần Tư Khải, gương mặt khẽ ửng đỏ, ấp úng nói: “Là anh, anh nói sẽ không về nhà… Nếu không về nhà thì tôi, tôi biết đi đâu bây giờ?
Không thuê phòng thì chẳng lẽ tôi phải ngủ đầu đường xó chợ chắc?”
Trần Tư Khải đưa tay véo véo khuôn mặt cô, cười xấu xa: “Nói thật đi, Tiêu Mộng, có phải em rất muốn thuê phòng với tôi, muốn trải nghiệm cảm giác ân ái một lần nữa đúng không hả?”
Tiêu Mộng tức tối thở mạnh: “Anh nói lung tung gì thế! Ai muốn đi thuê phòng với anh cơ chứ! Tôi không thèm! Anh đừng có nghĩ xấu cho người khác, tôi vô cùng trong sạch, làm gì giống như anh, cả ngày nghĩ ngợi toàn chuyện xấu xa.”
“Trong sạch? Em trong sạch? Người trong sạch ngây thơ như em gặp phải tôi liền tự động dâng lên tận miệng, muốn ngủ với tôi?
Tôi đẩy em, tôi từ chối em, em lại còn tức giận, cả người giống như một con gấu bò lên người tôi. Như vậy mà gọi là trong sạch sao?
“Tôi… tôi… lúc đó không phải tôi.. uống say hay sao?”
Tiêu Mộng bị những lời này của Trần Tư Khải làm cho nghẹn họng.