Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Sự Ấm Áp Của Tổng Giám Đốc Ác Ma

CHƯƠNG 59: QUÊN MẤT KHÔNG CÒN MỘT MẢNH
Tiêu Đình Nhiên đi chưa được mấy bước, hai con mắt liền trừng đến mức vừa tròn vừa lớn.
Ôi!
Cô ấy hung hăng hít vào một ngụm, tay nhỏ che miệng.
Ông trời ơi! Sao ở đây lại xuất hiện một soái ca siêu cấp vậy!
Đẹp trai đến mức trời sập xuống rồi!
Nhất là cái tư thế nghiêng người dựa vào ô tô, hai chân dài vắt về trước kia… Quả thực là khốc muốn chết!
“Mẹ nó! Nếu mình có bạn trai như thế này, bảo mình mỗi ngày rửa chân cho anh ấy mình cũng đều nguyện ý!”
Tiêu Đình Nhiên từ từ đi ngang qua, lại thấy được chiếc xe sang trọng của Trần Tư Khải kia là bản số lượng có hạn…
Hít… Tiếng hít vào của cô ấy càng thêm mãnh liệt.
Soái ca, cộng thêm xe sang trọng!
Bingo! Quá tuyệt vời!
“Soái ca ~~” Tiêu Đình Nhiên đổi khuôn mặt tươi cười, híp đôi mắt hồ ly của cô ấy lại đi tới gần Trần Tư Khải.
Trần Tư Khải chậm rãi mở mắt ra, lạnh lùng nhìn thoáng qua Tiêu Đình Nhiên, lại buông xuống mí mắt.
Con nhóc này từ nơi nào tới?
Vừa nhìn thấy liền thấy phiền.
“Soái ca ~~~ anh đứng ở dưới nhà tôi làm gì vậy? Anh đang chờ ai sao? Chờ ai vậy? Anh nói cho tôi đi, tôi ở đây đã vài chục năm rồi, anh chỉ cần nói tên tôi đều biết!
Có cần tôi giúp anh một chút hay không! Soái ca ~~~ ”
“Cút đi! !” Trần Tư Khải giản lược nói tóm tắt một câu liền đập chết Tiêu Đình Nhiên.
Mặt Tiêu Đình Nhiên ở thời điểm này liền cứng đờ.
Cút, cút đi?
Dung mạo của cô xinh đẹp như vậy, một đôi mắt quyến rũ giương lên, nam sinh nào gặp cô mà không phải bị hấp dẫn chứ?
Vì cái lông gì mà soái ca này lại thấy cô buồn nôn?
Vì cái gì!
“Soái ca ~~~ không cần tránh xa người ngàn dặm như vậy nha, đều là người đồng lứa, làm quen một chút đi. Anh nhìn tôi đi, nhìn tôi một chút đi, tôi thế nhưng lại là hoa khôi ở trường học của chúng tôi đấy…”
Tiêu Đình Nhiên vây quanh bên cạnh Trần Tư Khải, nhảy nhót.
Trần Tư Khải phiền muốn chết, đầu tiên là giơ cổ tay lên nhìn vào chiếc đồng hồ rất đắt đỏ kia một cái sau đó mới lạnh buốt nói: “Cô gái, trước hết đem mặt mũi sửa lại cho đẹp rồi hẵng trở ra gặp người khác. Cút!”
Trần Tư Khải lẩm bẩm trong đáy lòng: Tiêu Mộng xảy ra chuyện gì rồi, vì sao còn chưa ra!
Phiền chết đi mà…
(⊙_⊙) Tiêu Đình Nhiên lần nữa đổ mồ hôi lạnh.
Anh, anh, anh ỷ vào anh dáng dấp đẹp trai là có thể đả kích người khác như thế này sao?
Cái gì gọi là “Đem mặt mũi chỉnh lại cho đẹp?”
Hu hu hu…
Tiêu Đình Nhiên bực tức giậm chân.
Liền nghe thấy đầu ngõ kia có người đang gọi: “Đình Nhiên! Tôi ở chỗ này! Tới rồi, đi thôi!”
Tiết Kiếm ngồi ở trên chiếc xe mô tô của mình đang vui vẻ hướng Tiêu Đình Nhiên phất tay chào hỏi.
Tiêu Đình Nhiên hung hăng lườm Trần Tư Khải một cái, tức giận đến hừ hừ chạy về phía Tiết Kiếm.
“Sao bây giờ anh mới đến! Anh có biết anh đến muộn hay không!”
Tất cả bực bội đều trút hết lên người Tiết Kiếm xong, Tiêu Đình Nhiên mới quyệt miệng, hung hăng ngồi lên đằng sau chiếc xe mô tô.
Bởi vì chiếc xe mô tô quá nhỏ, hai người ngồi lên khiến nó liền không chịu được trên dưới run rẩy.
“Hắc hắc, tại bị kẹt xe cho nên mới tới chậm một xíu. Thật xin lỗi.”
Tiết Kiếm tốt tính lấy lòng cười, bắt đầu nhẵm chân ga.
Tiêu Đình Nhiên thu lại sự tức giận lại nhìn Trần Tư Khải và chiếc xe xịn kia một chút, càng cảm thấy thiên hạ bất công.
Vì sao Tiết Kiếm lại không có một chiếc xe xịn chói mắt như thế!
Vì sao chứ!
“Ngồi loại xe mô tô nhỏ như thế này thật mất mặt.”
Tiêu Đình Nhiên sĩ diện nhỏ giọng nói thầm, cũng may Tiết Kiếm không nghe thấy được nếu không lại đau lòng.
Ông bà cô bác sáng sớm ra ngoài đi tản bộ, cô chú đi chợ về sớm liền thấy được Trần Tư Khải và chiếc xe thể thao kia ở trong ngõ hẻm đều vạn phần ngạc nhiên và tò mò.
Trời ạ, chiếc xe chỉ ngồi được hai người này, bên trong nó như thế nào nhỉ?
Cũng không thể chở được nhiều người, không thể mang được cả nhà đi ra ngoài chơi.
Xe chỉ có hai chỗ ngồi… Có phải sẽ rẻ hơn hay không.
Nhưng nhìn có vẻ như xe này rất rắn chắc…
Mà người đàn ông này… Nhìn rất anh tuấn nha!
Ngoại trừ… Sắc mặt hơi u ám, ánh mắt ngoan độc ra thì nhìn qua dáng vẻ cũng rất nguy hiểm.
“Tới đây làm cái gì vậy?”
“Đúng vậy, không biết được, sáng sớm đã thấy ở đây, không biết là tới làm gì nữa.”
“Là người có tiền đấy? Nhìn quần áo mặc rất sang trọng.”
“Là bạn trai của con gái nhà ai trong ngõ chúng ta nhỉ?”
“Đừng nói vậy, người này dáng dấp thật không tệ , tôi sống nửa đời người rồi mà đây là lần đầu tiên nhìn thấy một chàng trai tuấn nam như thế đấy…”
Ông chú bà cô nhàn rỗi không có chuyện gì làm liền tụ cùng một chỗ xì xào nghị luận về Trần Tư Khải và chiếc xe của anh.
Bảy giờ bốn mươi phút!
“Đáng chết! con nhóc Tiêu Mộng này có chuyện gì vậy! Tại sao vẫn chưa ra?
Đã bảy giờ bốn mươi phút rồi! Chậm mười phút rồi đấy!”
Trần Tư Khải nôn nóng đi đi lại lại, nhìn đồng hồ đã không dưới một trăm lần.
Anh rốt cục cũng không nhịn nổi nữa, mở ra điện thoại ra gọi cho Tiêu Mộng.
Chuông vang lên một hồi rất lâu mới nghe được giọng nói của người nào đó: “Alo, ai vậy?”
Tiêu Mộng đang nhìn vào tấm gương lười biếng đánh răng, lúc này ai lại gọi điện thoại cho cô vậy.
“Cô đến cùng có nhìn thời gian hay không! Vì sao còn chưa ra!”
Trần Tư Khải gần như bạo phát lửa giận.
Giọng nói trầm thấp mà vội vàng.
“Hả?” (⊙_⊙) Tiêu Mộng ngẩn ngơ, phun ra miệng đầy bong bóng, lại lau miệng một cái,
Lúc đó mới nhìn vào tấm gương nói: “Tổng giám đốc Trần? Anh nói cái gì vậy?”
“Tôi chờ cô hai mươi mấy phút rồi, vì sao cô còn chưa ra!”
“Tôi… Anh… Anh chờ tôi ở đâu?”
Tiêu Mộng ngơ ngác hỏi suýt chút nữa đã đem Trần Tư Khải làm cho tức điên.
Trời ạ vậy mà con nhóc này dám đem chuyện anh tới cô quên hết sạch sẽ sao?
Đây là thế giới gì vậy, vì sao lại có loại người như thế này!
Trần Tư Khải xanh mặt, từng câu từng chữ nói: “Cô đừng nói với tôi cô đem chuyện bảy giờ ba mươi hôm nay tôi tới đón cô đi làm quên hết không còn một mảnh nhé!”
Ong ong…
Tiêu Mộng bối rối…
Hung hăng sờ trán của mình, ai nha một tiếng, sau đó tắt điện thoại.
Chết rồi, cô thật sự đã quên mất!
Nếu như không phải vừa rồi bị đau bụng, cô bị ép từ trong chăn đứng lên chạy tới nhà vệ sinh một chuyến, cô đại khái sẽ ngủ tới khi hơn tám giờ.
Nếu thật sự như thế…thì đoán chừng cô sẽ bị Trần Tư Khải chặt thành tám khối.
Mấy phút sau, Trần Tư Khải liền thấy Tiêu Mộng vội vội vàng vàng vừa đi vừa mặc giày chạy tới.
Con nhóc này đoán chừng vừa mới gội đầu xong, tóc còn có chút ẩm ướt, hôm nay mặc cô mặc một bộ váy liền màu hồng phấn dài ngang gối, dưới chân mặc một đôi giày cứng rất kute.
Nhìn qua… Quả thật giống như một học sinh cấp hai.
“Thật xin lỗi, thật xin lỗi, Tổng giám đốc Trần, thực sự thật xin lỗi, tôi ngủ quá muộn nên bị rơi mất não, Tổng giám đốc Trần anh đại nhân đại lượng, không nên tức giận, không nên tức giận nha…”
Tiêu Mộng dùng túi xách che mặt, bị dọa không nhẹ hướng Trần Tư Khải dùng sức xin lỗi.
Dáng vẻ đó, giống như anh sắp sửa đánh cô vậy.
Trần Tư Khải nhìn sang Tiêu Mộng, vốn định nổi trận lôi đình nhưng không biết vì sao khi nhìn đến con nhóc này trong nháy mắt tất cả tức giận đều tan thành mây khói, đây thật sự là một rất chuyện kỳ dị.
“Khụ khụ! Lên xe! !” Trần Tư Khải ho khan hai tiếng, gầm nhẹ.
“Ừ, ừ, được, lên xe lên xe.”
Tiêu Mộng Điểm khom lưng cúi đầu sợ lại chọc giận vị ôn thần này, còn chưa kịp lên xe cô liền hung hăng hắt xì một cái vang dội.
Tóc còn chưa kịp sấy khô, hơi lạnh.
Trần Tư Khải thâm trầm nhìn Tiêu Mộng, chờ lúc cô lên xe cũng không nhiều lời, mở máy sưởi ô tô lên.
Tiêu Mộng liền kêu lên: “Ôi trời ơi, trời đã nóng còn mở máy sưởi làm gì, muốn nướng thành lợn sữa à! Đóng lại đi, còn lãng phí dầu.”
Trần Tư Khải thở dài trong lòng, nhịn không được nói: “Trước tiên cô đem tóc của cô dùng gió làm khô đi, tôi cũng không muốn để cho trợ lý của tôi bị cảm lạnh đâu, suốt ngày nhìn tôi hắt xì.”
Tiêu Mộng kinh ngạc một chút sau đó liền bĩu môi, nghe lời mà đem đầu để trước gió sấy khô tóc.
Chưa từng nghe tới dùng gió trên ô tô để sấy tóc… Chậc chậc, thật sự là đốt tiền một cách không bình thường mà.
Toàn bộ các cư dân đứng xem náo nhiệt trong ngõ hẻm, tất cả đều rung động.
Thật sự không ngờ mà, chàng trai đẹp trai đi chiếc xe này lại là tới đón con gái nhà họ Tiêu!
Trong lúc nhất thời, Trần Tư Khải và Tiêu Mộng trở thành đề tài câu chuyện nghị luận trong con ngõ nhỏ này.
Tóc khô rồi đồng thời cũng đem khuôn mặt nhỏ của Tiêu Mộng thổi cho đỏ bừng, giống như là quả táo đỏ nhỏ.
Trần Tư Khải ngẫu nhiên đảo mắt nhìn cô một cái, liền thấy tâm viên ý mã.
Trong lòng có chút ngứa, luôn luôn muốn xoa bóp cái mặt trứng của cô một cái, hoặc là… Hôn một chút cũng tốt.
“Hụ khụ khụ khụ!” Trần Tư Khải vì ngăn cản suy nghĩ loạn thất bát tao của mình liền dùng sức lớn tiếng ho khan vài tiếng.
“Cuống họng không tốt sao, Tổng giám đốc Trần? Không bằng tôi đi mua cho anh một hộp kẹo thanh giọng hầu ăn một chút?”
Trần Tư Khải nghệt mặt ra, tròng mắt liếc sang người nào đó một chút, không nói gì.
Đáy lòng lại đang nói: Ăn cô thì còn tạm được!
Trần Tư Khải vẫn luôn trầm mặc không nói, rõ ràng là sắp bộc phát bạo lực.
Đối với việc Tiêu Mộng đến trễ và dễ quên, hết sức bất mãn.
Tiêu Mộng đương nhiên cũng biết mình lại phạm vào sai lầm thế là liền đem hết khả năng của mình đi nịnh bợ Trần Tư Khải.
“Tổng giám đốc Trần à, hôm nay anh ăn mặc rất đẹp trai đấy, vô cùng thời thượng! Thật, không lừa anh! Anh so với người mẫu trong TV còn có khí chất hơn!”
“Ôi, Tổng giám đốc Trần, khăn lụa này anh mua ở đâu vậy, vô cùng có hương vị! Phối hợp với một thân trang phục này của anh quá có vận vị!”
“Hắc hắc, Tổng giám đốc Trần, kỹ thuật lái xe của anh thật tốt, rất ổn, ừm, rất ổn.”
Tiêu Mộng tin tưởng vững chắc một điều: Trên thế giới này không người nào nguyện ý bị cắm sừng, thế nhưng cũng không có người không thích được khen ngợi nịnh nọt!
Nịnh nọt là vĩ đại nhất!
Quả nhiên, sau một phen dở dở ương ương khích lệ, sắc mặt Trần Tư Khải đã hơi dễ nhìn hơn một chút.
Mình hôm nay nhất định là vô cùng đẹp trai mà?

Nhấn Mở Bình Luận