CHƯƠNG 60: KHÔNG HIỂU LÀ ĐÚNG RỒI.
Ngay cả nha đầu ngốc này còn nhìn ra, hahaha…
“Muốn ăn cái gì?” Trần Tư Khải khẽ hỏi.
“Ồ? Ăn cái gì? Ăn cái gì cũng được, từ trước đến giờ tôi không kén chọn!” Tiêu Mộng cười.
Trần xấu xa không tức giận nữa cô đã cảm ơn trời đất rồi, còn dám kén chọn sao?
Trần Tư Khải lại nói: “Đối với đồ ăn có thể không chọn, nhưng đối với người thì không được.”
con nhóc nghe đến mức có chút mơ hồ, không hiểu. Tại sao với người lại không thể?
Đối với người phải kén chọn sao?
Là ý gì?
Tiêu Mộng hơi nghiêng đầu, bĩu môi.
Tên Trần xấu xa này thật sâu sắc mà.
Trần Tư Khải liếc nhìn cô, nói: “Có hiểu không?”
“Không hiểu.”
Tiêu Mộng thành thật trả lời.
Lại sợ Trần Tư Khải tức giận, sau đó lập tức cười haha bổ sung thêm: “Cái này chứng tỏ lời nói của Tổng giám đốc Trần rất có trình độ, dù sao cũng đã trải qua nhiều phong ba bão táp như vậy, anh hơn tôi mười mấy tuổi, lời nói của anh đương nhiên là tôi nghe không hiểu rồi. Haha, không hiểu là đúng.”
Này?
Tại sao cô càng nói vẻ mặt của người kia càng khó nhìn vậy?
Chết rồi, đã đen như đít nồi rồi.
Sao, sao lại như vậy?
Anh như này là sao?
Khen anh có kiến thức có học thức có sự từng trải, còn khen sai sao?
Đúng là khó hiểu mà!
Tên Trần xấu xa này đúng là khó hiểu mà!
“Tôi lớn hơn cô mười mấy tuổi?” Cuối cùng Trần Tư Khải cũng lên tiếng.
“Ừm, ừm, không phải sao? Không phải là mười mấy tuổi sao?” Tiêu Mộng chớp chớp mắt, khuôn mặt mơ hồ khó hiểu.
Lại đột nhiên thoải mái, nở nụ cười nịnh bợ Tổng giám đốc Trần: “Haha, nhưng anh vẫn còn rất trẻ nha, anh không già. Thật đó! Tôi không lừa anh đâu!”
Trần Tư Khải tức giận đến mức muốn lái xe xuống mương.
Cô lại nói anh lớn hơn cô mười mấy tuổi!
Anh già như vậy sao?
Vèo! Bởi vì quá tức giận, Trần Tư Khải đã tháo chiếc khăn lụa được nhà thiết kế nổi tiếng thế giới đặc biệt thiết kế cho anh, sau đó tùy tiện ném về phía sau.
Tức chết anh rồi!
Động tác ném chiếc khăn lụa của anh khiến Tiêu Mộng rất bất an, lo lắng.
Hung dữ như vậy làm gì chứ, thật đáng sợ.
Tiêu Mộng rụt cổ lại, sau đó không biết sống chết hỏi: “Vậy… Tổng giám đốc Trần, rốt cuộc là anh sinh năm bao nhiêu vậy?”
Két!!
Trần Tư Khải tức giận đạp chân phanh, lần này tốc độ trước khi đạp chân phanh rất nhanh, Tiêu Mộng suýt nữa bị ngã ra ngoài.
Mẹ ơi, mẹ ơi, ngồi xe của Trần xấu xa nhất định phải mua bảo hiểm!
Số tiền bảo hiểm kếch xù!
Huhuhu, quá đáng sợ rồi. Trái tim bé nhỏ của cô ~~ phải an ủi một chút.
“Sao lại dừng xe thế! Cho dù dừng xe cũng không cần phải mạnh như vậy chứ? Từ từ dừng lại không phải được sao? Dọa chết tôi rồi.” Tiêu Mộng khó chịu phàn nàn.
Chiếc xe ô tô phía sau suýt nữa đã đâm phải chiếc xe này, ban đầu không vui bấm còi liên tục.
Bởi vì Trần Tư Khải dừng xe giữa đường, lập tức cản trở giao thông, rất nhiều chiếc xe đều bấm còi.
Trần Tư Khải không hề quan tâm đến bọn họ.
Anh quay mặt lại, hung dữ nhìn chằm chằm vào Tiêu Mộng, nói: “Tiêu Mộng….”
“Hả? Cái gì?”
Tiêu Mộng run rẩy nuốt nước bọt, ngây người nhìn người đàn ông đẹp trai.
Người đàn ông này, hình như đang có một đám mây đen lơ lửng trên đầu anh.
“Tiêu Mộng, hình như tôi đã từng nói với cô, tôi lớn hơn cô bao nhiêu tuổi? Cô lại quên chuyện này rồi sao?”
“Hả? Anh đã nói rồi sao? Đã từng nói rồi sao?” Tiêu Mộng nhìn lên nóc xe, bắt đầu nhớ lại.
Trần Tư Khải nheo mắt, nhìn thấy dáng vẻ không tim không phổi của cô, vô cùng tức giận.
“Quên rồi…thật sự là không thể nhớ ra được….Tổng giám đốc Trần, hay là anh nói lại cho tôi một lần nữa được không?”
“Tôi chỉ lớn hơn cô tám tuổi! Cô nhớ rõ cho tôi! Chỉ có 8 tuổi thôi!!”
“Ồ, ồ, lần này sẽ nhớ, tôi đảm bảo tôi sẽ không quên nữa! Sẽ nhớ mãi mãi!”
Tiêu Mộng giơ tay phải lên thề.
Nhưng trong đầu lại nghĩ: Lớn hơn tám tuổi là lớn hơn tám tuổi, tại sao lại nhấn mạnh từ “chỉ”?
Còn cái gì mà chỉ có 8 tuổi….
Tám tuổi là một khoảng cách rất lớn có được không?
Sao có thể dùng “chỉ” được chứ?
Đương nhiên, lúc này đầu của Tiêu Mộng đã tỉnh táo hơn, cô sẽ không nói những lời này trong lúc tâm trạng của Tổng giám đốc Trần không tốt.
Trần Tư Khải rất tức giận, nhưng không thể trừng phạt Tiêu Mộng bằng cách không ăn sáng được.
Lúc khởi động lại xe, anh đã nghĩ xong nơi ăn cơm.
Trần Tư Khải dừng xe trước một khách sạn rất sang trọng, Tiêu Mộng ngoan ngoãn xuống xe, cô đang ngẩng mặt lên quan sát mặt tiền của nhà hàng.
“Này, Tổng giám đốc Trần, có phải anh nhầm không? Đây là nơi để ăn cơm sao?”
Tiêu Mộng đứng bên cạnh Trần Tư Khải, thè lưỡi.
“Không phải là nơi ăn cơm, chả lẽ là nơi để tắm rửa sao?”
Trần Tư Khải xị mặt, nắm lấy bàn tay bé nhỏ của Tiêu Mộng kéo cô vào trong.
“Anh Trần, chào mừng!”
Giám đốc dẫn theo một nhóm nhân viên nữ xinh đẹp đứng ở hai bên cửa, trịnh trọng hành lễ với Trần Tư Khải.
Tiêu Mộng vô cùng kinh hãi thè lưỡi.
Trời ơi, còn như thế này sao, nhiều phụ nữ đến chào đón như vậy sao?
“Ừm.” Trần Tư Khải ừ một tiếng, đi thẳng vào trong nhà hàng.
Đương nhiên, không quên nắm tay con nhóc.
Tiêu Mộng sao có thể thành thực mà đi chứ?
Đầu cô giống như một cái máy dò, hết quay trái lại quay phải, giống như đi vào bảo tàng, đi đến đâu cũng phải nhìn một chút.
“Nhìn đủ chưa?”
Trần Tư Khải bật cười.
Sao anh lại có cảm giác giống như đưa con gái đến công viên thế này?
Thật kỳ lạ!
Trần Tư Khải ấn Tiêu Mộng ngồi xuống một chiếc ghế sofa, sau đó anh ngồi đối diện với cô.
“Muốn ăn cái gì? Cô tự mình chọn đi.”
Trần Tư Khải ra hiệu cho nhân viên phục vụ đưa menu cho Tiêu Mộng.
Tiêu Mộng bĩu môi, dùng menu che nửa mặt mình, khẽ nói với Trần Tư Khải: “Ông chủ, ông chủ, sao ở đây lại không có người thế? Tại sao chỉ có hai chúng ta? Có phải là món ăn ở đây không ngon không?”
Trần Tư Khải khẽ ho một tiếng, muốn cười nhưng vẫn phải cố nhịn cười.
Bởi vì chỗ này đã được anh bao trọn rồi!
Ngay cả khi anh không bao cả nhà hàng, chỉ cần Trần Tư Khải anh đến, ông chủ của nhà hàng này còn dám để người khác vào làm phiền anh sao?
Đương nhiên, câu này, Trần Tư Khải không nói với tiểu nha đâu, ngộ nhỡ làm cô cảm thấy sợ hãi.
“Ừm, ở đây kinh doanh không được tốt lắm, cô gọi nhiều một chút, giúp nhà hàng của người ta có thêm thu nhập.”
Hóa ra là như vậy!
Không có khách đến ăn cơm, còn phải trả lương cho nhiều nhân viên phục vụ xinh đẹp như vậy, cái này phải mất bao nhiêu tiền chứ!
Tiêu Mộng lập tức cảm thấy thương cảm, gọi một loạt thức ăn.
Rất nhanh, thức ăn đã được đưa lên.
Hiệu suất kia….
Khiến Tiêu Mộng cảm thấy, nhóm người này chỉ phục vụ cho mình.
Thực ra, vốn chính là chỉ phục vụ cho hai người mà.
“Chuyện tối qua, hãy quên đi, ăn nhiều một chút.”
Trần Tư Khải dặn dò.
Anh thật sự rất sợ nha đầu này sẽ gặp ác mộng bởi chuyện tối qua.
Tiêu Mộng nghiến răng chịu đựng nở nụ cười: “Yên tâm đi, tôi đã quên rồi. Bình thường công việc mệt như vậy, sao còn tâm trí mà nghĩ linh tinh chứ.”
Làm việc với Trần Tư Khải không quá mệt, vẫn có chút nhàn rỗi.
Nhưng trong hộp đêm…..thì không được, mệt chết đi được.
“Hửm?” Trần Tư Khải cau mày, không vui hỏi: “Cô ở công ty rất mệt sao? Không phải là ai đó sai cô làm việc đó chứ? Có phải là có người dám bắt nạt cô, bắt cô làm việc thay bọn họ?”
Trần Tư Khải rất sắc bén.
“Hả? Cái gì?” Tiêu Mộng ngậm một miệng thức ăn, sững sờ hỏi.
“Có ai bắt tôi làm việc đâu chứ? Không có mà.”
Bữa sáng ở đây thật sự rất ngon, đồ ăn nóng, còn rất kỹ càng, chu đáo, hơn nữa mỗi món điểm tâm giống như vừa mới làm, rất tươi và ngon.
“Ừ, không có thì tốt, nếu như có, cô cứ nói với tôi.”
“Ồ, biết rồi.”
“Không có ai sai cô làm linh tinh, vậy tại sao cô lại mệt chứ? Lẽ nào một chút chuyện kia của công ty cũng khiến cô mệt sao?
(⊙_⊙) Tiêu Mộng suýt nữa bị đồ ăn trong cổ họng làm nghẹn chết.
Suýt nữa thì lỡ miệng nói hết ra rồi….
Cái đồ đầu heo này!
Sau này phải nhớ rõ, trước cái đầu như cái máy tính của Trần xấu xa, nhất định phải ăn nói cẩn thận!
“Haha, haha….là như này….” Tiêu Mộng chớp chớp mắt, vội vàng nghĩ lý do.
“Cái này…ờm, là như này. Bình thường tôi không phải đi làm, đột nhiên đến công ty làm việc có chút không thích ứng được, nên cảm thấy mệt hơn ngày thường đi học. Haha chính là như vậy.”
Nói dối như vậy, có thể vượt qua chứ?
Tiêu Mộng chột dạ không dám ngẩng đầu lên, bộ dạng như chết đói, vùi đầu vào thức ăn.
“Ồ….là như vậy…” Trần Tư Khải tin tưởng lời nói của con nhóc này, suy nghĩ một lúc nói: “Sau này tôi sẽ giảm bớt công việc cho cô, nếu như cô làm không xong thì giao lại cho thư ký Tố Trân.”
Phù.
Một miếng cơm suýt nữa phun ra.
Trời ơi, bây giờ cô đã rất nhàn rỗi rồi, lại giao việc cho chị Tố Trân, cô không biết rốt cuộc cô ở công ty làm gì.
Trần Tư Khải lại cảm thấy cảnh tượng ăn sáng cùng với con nhóc này….thật ấm áp.
Bạn có thể từ từ ăn, thưởng thức dáng vẻ tham ăn của con nhóc, cảm thấy dường như ấm áp hơn rất nhiều.
Đúng vậy, nha đầu này giống như một quả bom nguyên tử nhỏ, tràn đầy năng lượng.
Có thể mang lại cho anh nhiệt lượng mà trước đây anh chưa từng có, cũng có thể khiến anh hồn bay phách lạc.