CHƯƠNG 69: TRẦN GẤU XẤU XA LÔI THÔI QUÁ
Gương mặt Tiêu Mộng nóng lên, cô không dám manh động, đầu óc mụ mị cả đi vì vóc dáng cao lớn của tên mỹ nam kia.
Nhưng một người da mặt mỏng như cô có đánh chết cũng sẽ không thừa nhận chuyện này!
Hủ nữ mà một khi đã nhát gan thì có háo sắc nữa cũng sẽ không đời nào nói ra đâu.
“Hừ, lại thay quần áo.
Anh là bình hoa di động hay gì? Ngôi sao điện ảnh chắc?
Một ngày thay ba lần, anh không thấy mệt sao?
Thật là, đàn ông con trai mà suốt ngày thay ra mặc vào.”
Cuối cùng cô cũng tìm được một lý do, ra sức chế giễu Trần Tư Khải.
Khóe miệng Trần Tư Khải khẽ nhếch, vui như mở cờ trong bụng.
Tiêu Mộng! Mày đúng là thông minh quá mà, chỉ như vậy đã có thể phản kích anh ta!
Xem tên tiểu tử này còn có thể phản biện thế nào được đây!
Trần Tư Khải không những không tức giận, ngược lại còn há miệng cười to.
“Ha ha ha, cô bé à, ngay cả việc ăn mặc của tôi mà cô cũng bận tâm hay sao?
Cô là vợ tôi à? Hửm?”
Một chữ “hửm” cuối cùng đó, anh ta còn cố tình dài giọng, nghe vẻ vừa biếng nhác vừa mê hoặc.
Khiến người nghe ngứa ngáy trong lòng.
“Hừ! Mặc kệ anh, đồ bình hoa!
Bà đây ghét nhất mấy tên bình hoa di động! Ghét thậm tệ!”
Tiêu Mộng dậm chân, đỏ mặt nói xong mấy câu liền chạy biến ra ngoài.
Hic, sao cô lại ăn nói thô tục như thế trước mặt Trần gấu xấu bụng nhỉ, lại lám xưng “bà đây” trước mặt anh ta.
Hu hu hu, cái tên hay bắt bẻ này liệu có bùng phát lửa giận, đuổi cổ cô hay không?
“Bình hoa di động? Tôi là bình hoa di động sao?” Trần Tư Khải sửng sốt.
Sau đó lại khẽ cười: “Nhóc con này, lá gan càng ngày càng lớn nhỉ. Còn dám tự xưng là “bà đây”? Muốn ăn đánh hay sao?”
Miệng thì nói như vậy, nét mặt Trần Tư Khải vẫn một vẻ ung dung, nào có dáng vẻ đi tìm ai tính sổ đâu.
Tiêu Mộng thấp thỏm ngồi xuống chỗ ban nãy, hai tay ôm lấy ngực, không nghĩ được gì nữa.
Thảm rồi thảm rồi, sao ban nãy cô lại liều lĩnh như vậy nhỉ, nói cái gì mà “bà đây” kia chứ.
Đúng là tự đi tìm cái chết mà.
Lúc này mới phát hiện, QQ cô đăng nhập từ lâu đã có thông báo mới.
Ủa? Thông báo gì đây nhỉ?
“Trường Phong Nhất Triển vừa gửi một yêu cầu kết bạn.”
“Hở? Trường Phong Nhất Triển là ai ta? Cứ đồng ý xem sao.”
Sau khi Tiêu Mộng đồng ý lời mời kết bạn, lập tức nhắn vài chữ gửi sang cho Trường Phong:
“Hi, anh là ai vậy nhỉ? Sao lại gửi lời mời kết bạn cho tôi?
Thôi thì mất lòng trước được lòng sau nhé, tôi không phải mấy em gái ban đêm cần tìm người tâm sự đâu, càng sẽ không chat video tán gẫu với ai cả. Nếu muốn tìm người chat video thì mời cút nhé!”
Gõ liến thoắng một hồi mấy dòng này, Tiêu Mộng liền chống cằm ngồi đợi.
Dự đoán kết cục bi thảm của mình.
Liệu có bị Trần gấu xấu bụng tống cổ đi không nhỉ?
Ting ting… Thông báo từ cuộc trò chuyện với Trường Phong Nhất Triển nhấp nháy.
“Cô là Tiêu Mộng phải không?
Tôi là Mạt Khánh Dương.”
Mạt! Khánh! Dương!
“Tiền bối!” Tiêu Mộng che miệng, đôi mắt hiện vẻ không dám tin mở to.
Mẹ ơi, thật sự là tiền bối mà cô thích thầm hay sao?
Mạt Khánh Dương?
Thật sự là anh ta ư?
Tiêu Mộng không nhịn được gạt lệ.
Ông trời ơi, ông đánh chết con đi, sao lại để con ăn nói thô lỗ như vậy. Còn nói chuyện kiểu đó với người ta nữa chứ?
Biết giấu mặt đi đâu bây giờ… Hu hu hu.
Tay Tiêu Mộng run run gõ tin nhắn trả lời Mạt Khánh Dương.
“*Biểu cảm lau mồ hôi* Thì ra là tiền bối ạ…
Tôi không biết là anh, thật xin lỗi.
Mấy lời phía trên thật sự quá vô liêm sỉ rồi.”
Mạt Khánh Dương nhanh chóng trả lời:
“*Biểu cảm gãi đầu* Không sao đâu.
Tiểu muội Tiêu Mộng quả nhiên là không giống người khác, ha ha ha.”
Tiêu Mộng vừa gạt lệ vừa vuốt mồ hôi lạnh.
Không giống người khác? Tiền bối nói cô không giống người khác sao?
Vậy rốt cuộc là nghĩa tích cực hay tiêu cực đây nhỉ?
Tiêu Mộng vội vàng nhắn lại:
“Tiền bối, cũng tới giờ cơm trưa rồi. Tôi phải đi ăn đây, có thời gian sẽ trò chuyện với anh sau nhé.”
“Ừ, được.”
Mạt Khánh Dương gửi cho cô một icon mỉm cười.
Nếu cô còn tiếp tục trò chuyện kiểu lúng túng đó với tiền bối nữa thì nhất định tim sẽ đập phưng phưng mà chết.
Haiz, ai bảo lúc đầu lại ăn nói như thế với người ta cơ chứ?
Cái gì mà chat video…
Tiêu Mộng à, mày chết đi cho rồi!!!
Lúc Trần Tư Khải từ phòng làm việc đi ra liền nhìn thấy Tiêu Mộng.
Cô nằm sõng ra bàn, miệng khóc lóc, hai tay cuộn thành nắm đấm đập xuống bàn.
Dáng vẻ chán đời đến cực điểm.
Trần Tư Khải thấy nắm đấm của cô thì trong lòng hơi xót.
“Này, cô ngược đãi bàn làm việc của công ty thế à, cô có biết nếu hỏng thì phải bồi thường bao nhiêu một cái bàn đó không?”
Giọng nói to rõ của Trần Tư Khải khiến tóc gáy Tiêu Mộng dựng đứng.
Cô chậm rãi ngồi thẳng dậy, liếc Boss lớn áo mũ chỉnh tề, đẹp đến mức nghiêng thành đổ nước kia một cái.
Lại ủ rũ nói: “Hừ, anh không nghe câu này à. Lợn chết không sợ nước sôi! Tôi còn đang nợ anh cả trăm triệu, ngại gì thêm một cái bàn cỏn con này nữa chứ?’
Trần Tư Khải cũng gật đầu như thật, tán thưởng nói:
“Được đó, có tiến bộ. Rất có tinh thần đóng góp cho công ty.
Gỗ hoa đào à… Trên thị trường có chém đắt chắc cũng không đến ba chục triệu đâu, giảm cho cô mười phần trăm đó, lấy hơn hai chục thôi.”
Trần Tư Khải gõ gõ vào mặt bàn cô đang ngồi, mím môi cười.
“Cái gì? Bao nhiêu cơ?” Tiêu Mộng chợt mở to hai mắt, nhìn lên gương mặt vừa rồi con đang giận dữ kia, lắc đầu không dám tin: “Hai, hai mươi triệu? Trần Tư Khải!
Anh đang lừa tôi có phải không? Bàn nhà ai mà hai chục triệu cơ chứ?
Đồ làm giàu bất nhân!
Anh đã có tiền như vậy rồi lòng dạ còn đen tối nữa!”
Bộ dạng phát điên của cô khiến tâm trạng Trần Tư Khải vô cùng vui vẻ.
“Vậy thì cô lo mà trân trọng nó đi, đừng hành hạ nó nữa. Nếu muốn dùng móng vuốt cào mấy cái, vậy thì cào lên tường được rồi. Khỏi cần đền bàn mới.” Khóe miệng Tiêu Mộng giật giật, ra sức giật.
Hừ, được lắm. Anh đang nói tôi là con chuột chứ gì? Đi gặm góc tường sao?
Trần Tư Khải thành công dời đi tâm trạng chán nản của Tiêu Mộng, vẻ mặt lãnh đạm nói:
“Nhóc con, trưa nay tôi có việc, phải đi xã giao với người ta. Cô đi cũng không giúp được gì, chi bằng cô lên khu ẩm thực ăn trưa là được rồi.
Kêu Tố Trân đi cùng, khỏi lạc.
Đúng rồi, tôi cho cô tờ voucher này, nhớ dùng đó.”
Giống như ông xã đang báo cáo lịch trình với vợ vậy…
Tiêu Mộng lúc đầu nghe không hiểu ra sao, cảm thấy Trần gấu xấu bụng đúng là chuyện gì cũng thích xen vào, lôi thôi cực kỳ.
“Biết rồi biết rồi, khổ lắm nói mãi.”
Lúc này Trần Tư Khải mới gật đầu ra ngoài.
Cuộc trò chuyện giữa hai người Tiêu Mộng và Trần Tư Khải trùng hợp bị Tố Trân nghe được.
Trời ơi, giám đốc Trần đối với Tiêu Mộng thật tốt quá đi!
Vô cùng quan tâm, vô cùng dịu dàng, vô cùng có mùi vị tình nhân!
Vốn dĩ, đám nhân viên bọn họ đều cho rằng ông chủ Trần anh tuấn giàu có này, là một người mặt lạnh máu lạnh!
Không ngờ… Khi anh ta trò chuyện với Tiêu Mộng lại dịu dàng quan tâm như vậy!
Thật khiến cô ta rung động.
Cho nên, ngay khi Trần Tư Khải vừa mới rời đi, Tố Trân liền chạy tới, vô cùng thân mật sáp lại gần Tiêu Mộng: “Em gái Tiêu Mộng ơi… Cùng đi ăn trưa đi? Chị không đi cùng em sẽ nhớ em chết mất…”
Chất giọng the thé của cô ta khiến toàn thân Tiêu Mộng nổi da gà.
Tiêu Mộng bị vẻ nhiệt tình quá lố của Tố Trân dọa, bất đắc dĩ cùng đi với cô ta.
Cửa thang máy mở ra, hai người cùng bước vào, thang máy đi xuống tầng tiếp theo thì dừng lại.
Cánh cửa vừa mở ra, đám nhân viên bên ngoài liền ùa vào, đột nhiên trông thấy Tiêu Mộng thì nhất thời tất cả đều phanh lại, không một người nào dám bước lên.
Tố Trân bĩu môi cười kiêu ngạo, vẫy vẫy bàn tay điệu đà, nói:
“Mấy người chờ đợt sau đi.”
Sau đó nhấn nút đóng cửa thang máy.
Cứ như vậy, đi tới tầng nào cũng không có ai dám đứng cùng thang máy với Tiêu Mộng.
Tố Trân hưởng thụ cảm giác đặc quyền trước nay chưa từng có.
Thật là thoải mái muốn chết!
Tiêu Mộng buồn bực: “Chị Tố Trân, sao bọn họ không chịu lên thang máy nhỉ?
Vừa nhìn thấy hai chúng ta, sao bọn họ lại không bước vào nữa chứ?”
Tố Trân cười lên vẻ kỳ quái.
“Hi hi hi… Lí do của chuyện này ấy hả…
Chị cũng không rõ lắm, có điều như vậy cũng tốt mà, bớt người chen chúc càng thoải mái.
Hi hi hi…”
Cả người Tiêu Mộng run lên.
Cô rất muốn nói với Tố Trân: Xin chị đó Tố Trân, đừng cười như vậy có được không, sẽ dắt sói tới đó…
Xuống dưới lầu, Tố Trân dùng sức nháy mắt với Tiêu Mộng, ngọt ngào nói:
“Tiêu Mộng yêu dấu, em muốn ăn gì nào?
Hay là chúng ta lên phố ẩm thực đi? Bên đó nhiều đồ ăn ngon lắm đó.”
Không ngờ Tiêu Mộng nói thẳng: “Ôi, em quên mất, em không đi ăn cùng chị được rồi. Em còn có chút việc, mua bánh bao là được.”
Hai mắt Tố Trân trợn to kinh ngạc, túm cánh tay Tiêu Mộng.
Kinh ngạc thốt lên: “Sao lại thế? Rõ ràng em được giám đốc Trần cho voucher kia mà, sao lại không lên phố ẩm thực chứ? Ăn bánh bao làm gì!”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!