Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Sự Ấm Áp Của Tổng Giám Đốc Ác Ma

CHƯƠNG 82 CON NHÓC ĐEN ĐỦI

Cẩn thận cậu cười rụng răng cửa đó! ĐM…”

Lưu Diệc Hàn ra dấu tay chiến thắng về phía Lôi Bạc, cười khà khà:

“Cái tên nhóc cậu bị huých mạnh là đáng đời!

Ai bảo cậu xấu xa thế chứ, cứ phải kéo theo tôi?

Bạc, nếu cậu thật sự bị huých ngã thành tàn phế,

Cậu liền đi sa mạc Sahara tìm tôi nha,

Khí hậu khô nóng ở đó, khá hợp với người tàn tật như cậu.”

Lôi Bạc nghiến răng tức giận: “Được!

Tên nhóc nhà cậu chờ đi, chờ cậu đến Sahara,

Tôi cầu cho thượng đế nhận cậu về chỗ ngài.”

Trần Tư Khải đã chơi hai trận bóng, anh ta tiếp tục trượt nhanh trên sân thi đấu,

Giống như một chú chim én linh hoạt.

Lôi Bạc và Lưu Diệc Hàn đều đã trèo lên khán đài.

Trở thành người bị thương, thì có thể trở thành khán giả.

Lưu Diệc Hàn nhìn Trần Tư Khải với ánh mắt cực kỳ tôn sùng, nói:

“Tư Khải là giỏi nhất.

Về thể dục, môn nào cậu cũng giỏi nhất.”

Lôi Bạc hừ một tiếng, hơi tức giận bất bình:

“Này, tôi rất kém sao?

Diệc Hàn, cậu nên nói thật, mấy người chúng ta,

Cậu là kém nhất.

Ai bảo trước giờ cậu chưa từng chạm vào phụ nữ chứ?

Cậu chưa từng âm dương hòa hợp, đương nhiên âm dương không cân bằng rồi,

Haha, vì thế, cậu kém thể dục nhất.”

Lưu Diệc Hàn trừng mắt hung dữ nhìn Lôi Bạc,

Nhưng lại tò mò hỏi: “Bạc à,

Tôi cũng thôi đi, tự tôi làm sai, đáng bị phạt,

Nhưng cậu, sao cậu lại đắc tội Tư Khải thế?”

Lôi Bạc uống nước, thở dài:

“Không phải là trưa nay gặp cậu ấy sao?

Thầm nghĩ đến công ty thăm cậu ấy,

Lần sau có mượn tiền cũng dễ nói chuyện hơn,

Ai ngờ…

Không may mắn như thế…

Ôi, gặp đúng lúc cậu ấy và người phụ nữ của cậu ấy làm chuyện đó.”

““A!” Lưu Diệc Hàn trợn tròn mắt, lè lưỡi,

“Tôi phát hiện một bí mật lớn…

Này, từ sau khi Tư Khải gặp cô gái kia,

Tư Khải liền trở nên khác thường.

Tôi nhớ Tư Khải lúc trước nha,

Lạnh lùng như thế, thoải mái như thế, cao cao tại thượng như thế,

Cậu còn nhớ không, chuyện Lân đòi cô gái kia ở chỗ Tư Khải?

Tôi rất nhớ Tư Khải năm đó!

Không đặt ai vào mắt, chỉ có anh em.

Lân vừa đòi, Tư Khải liền không hề chớp mắt,

Trực tiếp tặng cô gái kia cho Lân.

Nhưng bây giờ… chẹp chẹp,

Không phải tôi nói đâu, nếu ai dám cướp đi người phụ nữ hiện giờ của cậu ấy,

Tôi đoán chắc là Tư Khải sẽ trực tiếp giết người đó luôn.”

Lôi Bạc suýt chút nữa phun nước ra ngoài, mắt khẽ động,

Thở dài: “Này, Lân và Tư Khải thật sự là anh em tốt,

Cái gì cũng giống nhau.

Đến cách đối xử vớ phụ nữ cũng giống nhau sao?

Gần đây Lân cũng si mê,

Mê mẩn một con bé cứng đầu,

Tôi thấy cái dáng vẻ kia của Lân, nếu có ai dám cướp cô bạn gái kia của cậu ấy,

Lân cũng nhất định sẽ chém hắn luôn.

Hai người này, thật sự là thú vị,

Cùng nhau lên cơn.”

Lưu Diệc Hàn cũng lắc đầu, nhớ tới dáng vẻ ngốc nghếch của Tiêu Mộng,

Anh ta cực kỳ tức giận.

Con nhóc đen đủi!

Nếu không phải gặp cô, anh ta sẽ đen đủi đến thế sao?

Vì thế Lưu Diệc Hàn cảm khái nói:

“Nhóc con tinh ranh đúng là đồ phiền phức!

Cực kỳ phiền phức!”

Lôi Bạc cũng gật đầu:

“Tôi cũng phát hiện, đúng là như thế.

Lân của chúng ta cũng gặp được một con nhóc tinh ranh,

Quả thật là rất phiền phức.

Diệc Hàn à, sau này hai anh em chúng ta tuyệt đối không tìm táo xanh (*),

Không có sức, rất giày vò.”

Lôi Bạc vừa lấy tay vỗ tai Lưu Diệc Hàn,

Liền bị Lưu Diệc Hàn lạnh lùng hất ra,

Lưu Diệc Hàn trợn mắt khinh thường: “Cút cút cút,

Ai giống cậu chứ?

Cả đời này tôi không tìm phụ nữ,

Chứ đừng nói gì đến táo xanh hay táo đỏ,

Tôi cảm thấy phụ nữ đều rất buồn nôn.”

Lôi Bạc khẽ cười, cố ý lấy vai huých nhẹ Diệc Hàn,

Nói mập mờ: “Này, Diệc Hàn,

Cậu nói thật đi.

Có phải cậu là gái giả trai không?

Thật sự cậu luôn rất thích một người đàn ông,

Ví dụ như mấy người anh đây?

Cậu giả trai là vì muốn nhìn trộm chúng tôi khỏa thân?

Hahaha… Cậu khai thật đi!”

Sự càn quấy của Lôi Bạc khiến Lưu Diệc Hàn tức đến đỏ mặt,

Anh ta lấy chai nước gõ lên đầu Lôi Bạc,

Kêu lên: “ĐM! Lúc tắm không phải các người cũng thấy tôi khỏa thân sao?

Cậu nhỏ của tôi cũng không nhỏ! Nào có thể là lừa đảo chứ?

Cậu nói bậy!”

Lôi Bạc cố ý trợn trừng mắt, bịa tiếp:

“Trời ạ, lần trước cùng nhau tắm là chuyện lúc nào chứ?

Tôi đã sớm quên chuyện có thấy cậu nhỏ của cậu không rồi.

Không phải là cậu thật sự không có chứ?

Hahaha, nếu không sợ nghiệm chứng, giờ cho tôi kiểm tra xem…”

Hai người bạn thân trêu chọc nhau, ầm ỹ náo loạn.

Trần Tư Khải mang theo vẻ xấu xa, huých đội đối phương ngã ngổn ngang.

Chờ tới khi Lôi Bạc và Lưu Diệc Hàn trêu chọc chán chê, ngước mắt nhìn,

Mẹ ơi, hai người họ sợ đến ngây ngốc.

Trên sân khúc côn cầu trên băng, người bị huých ngã nằm ngổn ngang từng đám.

Duy chỉ có một mình Trần Tư Khải đứng đó.

Chỉ thấy anh ta giống như một chiến thần, hiên ngang đứng giữa.

Hơi nghỉ xả hơi, ánh mắt sâu thẳm, không biết đang nhìn đi đâu.

Anh ta thở hồng hộc, đánh mạnh một gậy!

Vút…

Quả bóng tuyết kia bay về chỗ nào đó trên khán đài.

Lưu Diệc Hàn lau mồ hôi lạnh trên trán, lẩm bẩm:

“May là rút sớm, bằng không thật sự sẽ bị tên kia huých cho tan xác.

Bộ xương già này của tôi phải chôn ở đây mất.”

Lôi Bạc cũng cực kỳ sợ hãi, lau mồ hôi lạnh:

“Đúng thế, tôi nghĩ thôi cũng sợ.

Sau này chúng ta đừng đến công ty họ nữa,

Đến một lần, suýt chút nữa mất mạng ở đây.”

Ba người tắm rửa, thay quần áo xong, khi ra ngoài đã là 9 giờ.

“Trời ơi, đói chết tôi mất, bụng dán vào lưng rồi!

Tư Khải, vì chơi khúc côn cầu trên băng cùng cậu, tôi bỏ cả bữa trà chiều, tối cũng chưa ăn gì,

Giờ tôi đói đến mức hoa mắt chóng mặt rồi.”

Lôi Bạc cố ý lấy lòng Trần Tư Khải.

Ôi, ai bảo tên Trần Tư Khải này mạnh nhất chứ,

Thế giới cá lớn nuốt cá bé…

Khuôn mặt cực kỳ đẹp trai của Trần Tư Khải vẫn lạnh lùng như trước, hơi cúi đầu mà đi,

Bóng lưng phong độ hấp dẫn ánh nhìn của rất nhiều phái nữ.

Anh ta cũng không lên tiếng, chỉ duỗi đôi chân dài,

Bước từng bước dài.

Lôi Bạc dùng mắt ra hiệu cho Lưu Diệc Hàn,

Lưu Diệc Hàn hiểu ý, lập tức tiếp lời:

“Trời ơi, Bạc, tôi cũng đói rồi nha.

Mấy người chúng ta, Tư Khải chơi lâu nhất,

Chắc là Tư Khải cũng đói rồi.

Tư Khải, chúng ta đi ăn gì đi.”

Tư Khải vẫn không nói gì.

Trầm mặc bước đi,

Rồi lấy điện thoại ra,

Nhìn mấy lần.

Lôi Bạc và Lưu Diệc Hàn đều để ý thấy hành động này của anh ta.

Hả? Xem điện thoại?

Hơn nữa còn xem liên tục?

Điều này có nghĩa là gì?

Tư Khải đang chờ cuộc gọi của ai đó sao?

Chắc chắc là người khiến anh ta cực kỳ để ý!

Bằng không sẽ không xem mãi…

Lưu Diệc Hàn lập tức nói:

“Trời ạ, nghe nói gần đầy, vì chuyện gì đó,

Tín hiệu của nhà mạng Y bị nhiễu sóng toàn bộ,

Haizz, cả chiều nay điện thoại của tôi chả có động tĩnh gì,

Xem ra thiết bị nhiễu sóng ngày càng tiên tiến.”

Lôi Bạc hiểu rõ, lập tức cười trộm, nhìn Lưu Diệc Hàn, cùng nhau diễn trò,

“Đúng thế, đúng thế, tôi cũng rảnh cả một buổi chiều này.

Xem ra thật sự là bị nhiễu sóng rồi.:

“Hả?” Cuối cùng Trần Tư Khải cũng ngước mắt lên, nhìn hai người này,

Cặp mày thanh tú khẽ nhíu lại: “Thật sự là bị nhiễu sóng?”

Lưu Diệc Hàn lập tức toét miệng cười: “Nghe nói thế.

Tư Khải, đi ăn bữa hoành tráng đi, có được không?

Tôi sắp phải đến sa mạc Sahara rồi,

Tôi đáng thương như thế,

Lẽ nào hai người không tiễn tôi sao?”

Lôi Bạc cười tươi, nói: “Được!

Tôi mời, đi ăn đồ Thái nhé?”

Trần Tư Khải lạnh lùng nhìn hai người bạn,

Khẽ nói: “Không muốn ăn. Chán, đi uống rượu.”

“Hả?” (⊙_⊙) Lưu Diệc Hàn ngạc nhiên kêu lên: “Uống, uống rượu?”

Không ăn, bụng rỗng uống rượu sao?

Như này sẽ rất khó chịu đó!

Dạ dày sẽ không chịu nổi!

Lôi Bạc cũng sị mặt ra, biểu cảm như muốn khóc.

Ông trời ơi, tôi đói đến ngất ra rồi,

Vậy mà lại không đi ăn, mà đi uống rượu?

Lưu Diệc Hàn và Lôi Bạc đều mang vẻ mặt bi thảm, đnág thương, đi theo phía sau Trần Tư Khải,

Bước chân nặng nề…

30 phút sau, ba người họ đã tới Dạ Mị.

Ngũ Ca vừa thấy Trần Tư Khải cũng đến,

Lập tức mắt sáng lên, chào mời càng thêm nhiệt tình:

“Trời ơi, Tư Khải cũng đến à?

Mau mau mau, ngồi bên này!

Muốn ăn gì, uống gì, muốn mấy em gái thế nào,

Nói cho anh đây, nhất định sẽ sắp xếp tốt!”

Lưu Diệc Hàn lười biếng nói: “Ngũ Ca, ở đây anh có gì ăn không?

Ba người chúng em đều chưa ăn gì cả!

Sắp đói chết rồi.”

Lôi Bạc cũng không chống đỡ được nữa, gật đầu: “Ngũ Ca,

Mang hết đồ ăn ở đây lên cho chúng em, sườn dê nướng gì đó,

Thịt xiên nướng gì đó, có cái gì thì mang lên cái nấy.”

“Được rồi được rồi, nên tâm! Đến chỗ Ngũ Ca đây,

Anh nào có thể để mấy cậu đói chứ?

Yên tâm đi, anh sẽ chuẩn bị cho bữa tối thật ngon.

À, vậy Tư Khải thì sao, muốn ăn gì?”

Ba Người cùng quay đầu nhìn Trần Tư Khải,

Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận