Lúc này, Phương Thiên Quang ở nơi không xa chạy vào, hiển nhiên là đã biết được tin tức nên biểu cảm vô cùng kích động.
Bà cụ Phương nghe thấy vậy thì cũng gật đầu mạnh, chỉ cần sau khi Phương Thiên Bàng bị phán xử thì chuyện này họ không cần lo lắng gì nữa, sau này kể cả có tìm ra chứng cứ thì cũng không có tác dụng gì nữa.
“Mọi người cố găng làm, làm tốt thì tôi không tiếc gì thêm tiền trà nước cho mọi người đâu”, bà cụ Phương nói với đám thợ, sau đó vẫy tay nói với ba người con trai của mình: “Chúng ta vào trong bàn bạc về việc phân chia dự án”.
Mấy người cùng vào phòng khách, hai người con dâu và cháu trai cháu gái của bà ta cũng đến cả. Dù sao số tiền này không hề nhỏ nên mọi người đều rất quan tâm.
Mọi người vừa nói vừa cười nghĩ đến tương lai của nhà họ Phương và lợi ích mà họ có được. Đúng lúc này, đột nhiên có một người bước vào bên trong phòng và ai nấy đều yên tĩnh lạ thường.
Người này hai mắt đỏ hoe, mái tóc có chút rối bù. Vừa nhìn thì ai cũng đoán được cô ấy vừa khóc, sau đó vội đến đây luôn.
Sau khi trầm ngâm một lát, Phương Thiên Quang là người lên tiếng trước: “Thủy... À cô gì ơi, cô tìm ai vậy?”
“Bác Hai..”, người đến đây chính là Phương Thủy Y. Cô nghe thấy Phương Thiên Quang gọi mình là cô gì ơi mà trong lòng thấy thất vọng.
“Khì khì! Phương Thủy Y, đừng có gọi bừa nhé! Lúc ở cửa hàng Đại Long chẳng phải các người hống hách lắm sao, giờ còn đến nhà họ Phương làm gì nữa?”, Phương Hải Cương cười khì khì khi người khác gặp nạn.
Phương Thiên Thành thở dài một hơi. Ông ta không lên tiếng mỉa mai nhưng cũng không nói gì cả.
Còn bà cụ Phương ngồi ghế trên cùng với bộ dạng như không nhìn thấy cháu gái mình, cứ thản nhiên uống trà. Lúc này, không khí cũng ổn hơn chút nhưng trong lòng Phương Thủy Y thấy lạnh giá như mùa đông.
Nhưng cô đến đây vì bố mình nên đám người này có làm gì nói gì, cô cũng không đáp trả.
Trầm ngâm một lát, Phương Thủy Y nhìn bà cụ Phương rồi gọi một tiếng: “Bà nội”.
Lúc này bà cụ Phương mới ra vẻ định thần lại, nhìn Phương Thủy Y nói: “Đây chẳng phải là Thủy Y sao, có chuyện gì thì nói thẳng đi. Từ 'bà nội' cũng không cần gọi đâu”.
“Trước đây khi bố cháu quản công ty, không biết sao lại hùn vốn ba mươi triệu tệ, không biết bà nội có biết chuyện này không. Bà có thể lấy số tiền này ra được không ạ?”, Phương Thủy Y do dự mộ lát, cuối cùng vẫn không nói trực tiếp là bà cụ Phương đã hãm hại bố mình.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!