Chiếc Ferrari nghênh ngang rời đi, tốc độ gần như lên đến 100 km/h chỉ trong nháy mắt.
Phương Thủy Y nghe tiếng động cơ dưới gầm xe, rồi lại nhìn những thứ xa xỉ trong xe, cô chỉ cảm thấy không chân thật.
Chiếc xe tốt nhất mà cô từng lái cũng chính là chiếc A4 chỉ chưa tới ba trăm ngàn. Còn chiếc đang ngồi, dù không hiểu biết nhiều về xe thì cô cũng biết nó là phiên bản giới hạn, ước chừng giá trị phải từ chục triệu trở lên.
Từ bao giờ mà cô có thể có loại xe như thế này vậy?
Nhìn góc nghiêng của Trương Trần, Phương Thủy Y hơi mê mẩn, người ta vẫn nói rằng đàn ông lái xe một tay là đẹp trai nhất, cô cảm thấy câu nói ấy rất có lý.
“Ê, Trương Trần, sao anh làm được vậy?”
“May mắn ấy mà”, Trương Trần cười.
Phương Thủy Y véo Trương Trần một cái, lúc này anh mới nói: “Anh chỉ dùng kim để kích thích con ngựa mà thôi”.
“Dùng kim?”, Phương Thủy Y hơi cạn lời.
Hai người trò chuyện câu được câu chăng, chẳng bao lâu sau bọn họ đã tới nhà họ Trương.
Lúc này Trương Hạo và Trương Yến đã vào sân sau của nhà họ Trương.
Sân sau đại diện cho quyền uy của nhà họ Trương, nơi này là chỗ ở của ông cụ Trương, ông ta thích yên tĩnh, bình thường ngay cả đám con trai con gái của ông cụ Trương cũng không dám tùy tiện quấy rầy.
Ông cụ Trương đã cao tuổi rồi, nhưng trông còn rất khỏe mạnh, ông ta đang cầm vòi tưới nước cho vườn hoa.
“Hai đứa có chuyện gì, những chuyện cần làm đã xong cả rồi à?”, ông cụ tưới hoa xong mới nói với Trương Hạo và Trương Yến.
“Ông nội, xảy ra chuyện rồi, còn là chuyện lớn nữal”, Trương Hạo kể lại chỉ tiết chuyện ở trường đua ngựa.
“Ông nội, đến thời điểm này thì đám Hàn Đông Vũ còn nợ Trương Trần mấy trăm triệu nữa!”
“Ồ? Thăng nhóc đó có bản lĩnh như thế hả? Chẳng phải ai cũng nói nó là một thằng phế vật sao?”
Ông cụ hỏi trong sự ngạc nhiên, rất hiển nhiên, tuy răng ông ta chưa gặp Trương Trần bao giờ, nhưng cũng đã nghe nói đến anh rồi.
Trương Hạo và Trương Yến lắc đầu, bọn họ cũng không rõ rốt cuộc Trương Trần đã thăng thế nào, nhưng cho dù có bản lĩnh thắng thì cũng phải nôn ra.
Tạm thời không bàn đến nhà họ Hàn, chỉ đám con ông cháu cha khác cộng lại cũng đã quá sức với nhà họ Trương. Trương Trần thì hay rồi, không nể nang chút nào, vét sạch của người ta, đây đâu chỉ là làm bẽ mặt, phải nói là tuyên chiến mới đúng.
“Hai đứa dẫn nó tới đây, ông bỗng thấy tò mò về thằng Trương Trần này, nó lấy đâu ra cái lá gan lớn như thế?”, ông cụ Trương nói chậm rãi.
“Bọn cháu biết rồi!”, Trương Hạo và Trương Yến kính cẩn gật đầu rồi rời khỏi đó.
“Chậc chậc, lần này có kịch hay để xem rồi, không biết lát nữa Trương Trần có thấy thoải mái không!”
Trương Hạo nói với Trương Yến, chỉ một lát sau bọn họ đã tới sân trước, nhưng lập tức phải trợn tròn mắt lên.
Người nhà họ Trương đang túm tụm vào đẳng chiếc Ferrari kia, ngay cả mẹ của Trương Hạo và Trương Yến cũng ở đó.
Đối với nhà họ Trương bọn họ, tuy rằng chiếc. Ferrari này có giá trị khá lớn, nhưng vẫn chưa là gì cả, quan trọng nhất là chiếc xe này còn có ký hiệu của Hàn Đông Vũ.
“Chính Trương Trần và Phương Thủy Y đã lái chiếc xe này về thật hả?”
“Chẳng lẽ lại không thật, chính mắt tôi đã nhìn thấy bọn họ xuống xe!”
“Thế thì lạ thật, chỉ dựa vào Phương Thủy Y và thäng chồng phế vật của cô ta, cậu chủ Hàn không thể cho bọn họ mượn xe được. Lấy trộm à? Bọn họ làm gì có cái gan ấy?”
“Chẳng lẽ... Chính Hàn Đông Vũ đã tặng chiếc xe này cho bọn họ?”
“Xi, Trương Trần chỉ là một thằng phế vật, cậu chủ Hàn tặng cho anh ta? Sao có thể có chuyện đó được!"
“Hình như cô quên Phương Thủy Y, quên chuyện của bốn năm trước rồi....
Câu nói này như đánh thức mọi người, bốn năm trước Hàn Đông Vũ từng theo đuổi Phương Thủy Y,nhưng sau đó Phương Thủy Y về Hoài Bắc, chuyện này không đi đến đâu cả.
Lế nào bây giờ tình cũ không rủ cũng tới?
“Haizz, cả nhà Trương Quốc Hồng coi như gặp. may, sắp được đổi đời rồi!"
“Chuẩn luôn, Hàn Đông Vũ là người thừa kế chính của nhà họ Hàn, nếu Phương Thủy Y gả tới đó thì đúng là đổi đời thật!”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!