“Ấy, chú em, chú em à..”, Vương Hiển Chỉ bất lực thở dài.
“Còn đứng ngây ra đó làm gì, đuổi theo đi!”, Tôn Khuê Minh nhìn con gái mình, tức giận nói.
Con bé chết tiệt, mọi người làm mích lòng người ta rồi mới chạy tới báo tin, cũng may là chưa làm Trương Trần bị thương, nếu không thì thù này không thể hóa giải rồi.
Tôn Mỹ Lâm bĩu môi, vì ông nội của mình, lần đầu tiên trong đời, cô ta không tranh cãi với người khác. Nhưng khi 'Tôn Mỹ Lâm vừa định đuổi theo, Vương Hiển Chỉ lại kéo cô ta lại.
“Cứ để vậy đã, cậu ấy nóng nảy lăm, mấy người nói cho tôi biết là đã xảy ra chuyện gì?” “Mời!", suy nghĩ một chút, Tôn Khuê Minh cũng biết là chuyện này vẫn cần Vương Hiển Chỉ ra mặt, tạm thời chỉ có thể như vậy.
“Hồ đồ, quá là hồ đồ! Tôi mời người, các người lại giam lỏng người ta. Các vị có biết là mình vừa mới dạo một vòng trước Quỷ Môn Quan rồi không!”, trong sân vườn yên tĩnh, Vương Hiển Chi nhức đầu nói với Tôn Khuê Minh.
“Ông Vương, Trương Trần kia thật sự là thần y sao! Nhưng tôi từng nghe nói cậu ta là thăng con trai tới ở rể
việc gì cả!", nghĩ ngợi một hồi, Tôn Khuê Minh nuốt mấy chữ “kẻ vô dụng” vào trong.
“Chuyện gì xảy ra với cậu ấy thì tôi không biết”, Vương Hiển Chỉ lắc đầu: “Nhưng cậu ấy thật sự có thể cứu bố ông đấy. Hơn nữa ông có biết người giỏi chữa bệnh nhất cũng là người giỏi giết người nhất không?”
“Cũng may là vừa nãy con gái ông chạy tới kịp lúc, nếu không, ông không chết thì cũng thiếu tay hay chân thôi, sau này không tự thân vận động được đâu”.
Nghe Vương Hiển Chi nói nghiêm trọng như vậy, lòng Tôn Khuê Minh càng thấp thỏm lo sợ. Nhân vật như thế lại bị mình uy hiếp, người ta sẽ ra tay cứu người sao!
Giờ phút này, Tôn Khuê Minh chỉ có thể im lặng ngậm bồ hòn làm ngọt. Ông ta có thể trách ai đây, trách Triệu Ngọc Sinh à, Vương Hiển Chỉ là do người ta mời tới, trách Trương Trần sao? Giờ mà ông ta còn dám nghĩ như thế à!
“Ông Vương, ông xem thử..”, Tôn Khuê Minh lo lắng đi tới đi lui, ông cụ Tôn còn năm trên giường, nếu bố thật sự gặp chuyện không hay, chẳng phải ông ta sẽ thành tội đồ ư.
“Ông đừng sốt ruột!", Vương Hiển Chi cũng than một tiếng: “Nhà họ Phương đúng là có mắt không tròng, rõ ràng đang có được một khối ngọc thạch mà lại thẳng tay vứt đi như thế”.
“Thế này đi, nói thế nào thì cậu ấy cũng có liên quan với nhà họ Phương. Ông thả hết người nhà họ Phương ra đi, sau đó thành tâm đi thêm chuyến nữa. Theo tôi được biết, Trương Trần cũng không phải người nhỏ nhen tới mức đớ”.
“Ông Vương, ông và Trương Trần quen nhau bao lâu rồi?”, Tôn Khuê Minh hỏi.
“Có phải ông định bảo tôi đi hay không?”, Vương Hiển Chỉ liếc Tôn Khuê Minh một c: biết ngay ông ta nghĩ gì, Tôn Khuê Minh cười xấu hổ, ông ta đúng là đã nghĩ như vậy, dù sao thì người quen cũng dễ nói chuyện hơn.
“Thật ra, từ lúc biết nhau tới giờ, chúng tôi mới gặp nhau ba lần", Vương Hiển Chi nhìn mặt cỏ phía xa xa, cảm thán khi nhớ lại: “Cái danh Thánh Thủ này là do Trương Trần tặng tôi đó, chắc ông cũng từng nghe nói một nhân vật tai to mặt
lớn ở thủ đô được tôi chữa khỏi rồi nhỉ!”
“Thật ra, phía sau có bóng dáng của Trương Trần đấy, bộ châm pháp kia là do cậu ấy dạy tôi, cũng là vì con bé nghịch ngợm nhà tôi cứ bám Trương Trần nên tôi mới học được hết toàn bộ châm pháp đó”.
“Hãy nhớ kỹ, đừng trông mặt mà bắt hình dong. Được rồi, phân mình thải thì tự mình hốt đi”.
Vương Hiển Chi cảm thán đôi câu, để Tôn Khuê Minh lại rồi đến xem ông cụ Tôn.
Trên đường về, mặt mày Phương Thủy Y tràn đầy u sầu, lần này cô đã gặp được người nhà họ Tôn nhưng bác hai của cô vẫn chưa được thả ra, thậm chí không biết bác gái ra sao nữa.
"Đừng lo!”, Trương Trần liếc thấy sắc mặt lo lắng của Phương Thủy Y thì an ủi: “Chẳng bao lâu nữa là họ sẽ được thả thôi”.
“Hả? Sao anh biết?", Phương Thủy Y sửng sốt, lập tức hỏi dồn: “Này, sao anh lại quen biết Vương Hiển Chỉ, tôi thấy. hình như quan hệ của hai người không đơn giản, có vẻ ông ấy rất nể trọng anh!”
“Anh quen ông ấy trước khi tới nhà họ Phương. Anh cũng thích học y nên trước kia từng qua lại với nhau”, Trương Trần thuận miệng đáp hai câu. Có quá nhiều chuyện, anh không muốn giải thích và cũng không có cách nào để giải thích cả.
Chuyện cũ thì tạm thời cứ chôn vùi hết đi, đợi thời cơ tới thì tự nhiên sẽ biết thôi, sợ là lúc đó cả Hoài Bắc này đều phải run rẩy.
Còn vì sao Trương Trần lại chắc chắn nhà họ Tôn sẽ thả người, đạo lý rất đơn giản, chỉ cần Tôn Khuê Minh không phải kẻ ngu thì chắc chắn ông ta sẽ biết được vài chuyện qua miệng của Vương Hiển Chỉ.
'Vậy anh biết chữa bệnh, sao anh không nói ra từ trước?", Phương Thủy Y chớp mắt, tò mò hỏi.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!