“Cậu, cậu, cậu là ai? Cậu muốn làm gì?”
Người đàn ông khôi ngô kia lao về phía bác sĩ Ngô, tim gã như thót lên tận cổ họng. Trong tình huống này, chỉ cân không phải kẻ ngu thì ai cũng nhìn ra được cây búa kia chắc chắn có liên quan tới người đàn ông này.
“Làm cái gì vậy?”
Người đàn ông cười lạnh một tiếng: “Ông không biết tôi nhưng tôi lại biết ông đấy”.
“Dừng tay!”, Chu Viên Viên vẫn chưa hết hoảng sợ nên khí thế cũng không mạnh mế gì: “Anh không được làm bậy! Tôi đã báo cảnh sát rồi!"
“Báo cảnh sát?”, người đàn ông có cánh tay vạm vỡ cười lạnh một tiếng, ánh mắt lạnh như băng quét qua Chu Viên Viên, anh ta lạnh lùng nói: “Con khốn, ở đây không có chuyện của cô! Tốt nhất cô nên yên phận một chút, không. thì một mạng của tôi đổi mạng của hai người cũng không lỗ đâu!”
Lúc này, bên ngoài có thêm năm người đàn ông dáng người cường tráng xông vào, họ nhìn người đàn ông có cánh †ay vạm vỡ gọi một tiếng: “Anh Long!”
“Canh chừng ở cửa tiệm, không được cho ai bước chân vào đây!", anh Long nghiêm nghị ra lệnh.
Những người đàn ông kia cũng mạnh mẽ đáp lại một tiếng đầy vang dội, không hề nói thêm câu nào, có người lập tức tiến lên giật lấy điện thoại của Chu Viên Viên, mà cửa của phòng khám cũng bị họ đóng lại luôn.
“Chuyện ở đây không liên quan tới tôi, tôi đi được chưa?", Trương Trần vẫn luôn im lặng lên tiếng hỏi.
“Trương Trần, anh là đồ tồi!", hai mät Chu Viên Viên ửng đỏ, cô ta mắng to. Chu Viên Viên biết Trương Trần là kẻ vô dụng nhưng cô ta thật sự không ngờ anh lại không ga lăng như vậy, đụng chuyện là muốn chạy ngay.
“Hừ, chú đã nói rồi mà, cậu ta có phải loại tốt lành gì cho cam. Viên Viên, giờ cháu đã sáng mắt ra chưa. Nhưng. cháu đừng lo, nơi này còn có chú mài”, bác sĩ Ngô cũng lớn tiếng nói, nếu ánh mắt gã không láo liên tìm đường chạy. trốn thì có lẽ mọi người đã tin lời gã rồi.
“Xi”, anh Long cười nhạo một tiếng, ba người này có liên quan gì đến nhau anh ta không cần biết, anh ta cũng chẳng quan tâm bọn họ có sợ mình hay không.
“Vốn dĩ cậu có thể đi nhưng vì đề phòng cậu báo cảnh sát giúp họ, cậu vẫn nên chịu ấm ức một chút đi!", anh Long khinh miệt nói rồi vung tay lên.
“Nhóc con, mày tự năm sấp xuống hay muốn mấy anh giúp?”, mấy người đàn ông cường tráng nhìn Trương Trần đầy ý xấu.
“Cần gì phải thế chứ!”, Trương Trần tiếc nuối lắc đầu, vốn dĩ anh không muốn xen vào chuyện của người khác.
“Ranh con, có trách chỉ trách vận mày đen thôi!”, năm người đàn ông cường tráng nhào lên, dù sao, trong mắt họ, Trương Trần chẳng khác gì một con gà con.
Bác sĩ Ngô nhìn thấy thế thì cảm thấy có chút hả hê, cười lạnh hai tiếng, nhưng rất nhanh, nụ cười của gã cứng lại trên mặt, còn anh Long và Chu Viên Viên lại trợn tròn hai mắt nhìn cảnh trước mặt.
“Ai, ai có thể nói cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra không?”
“A Quang, Đại Bạch, tụi mày làm sao thế?”
Trước ánh nhìn chăm chú của mọi người, Trương Trần nâng cổ tay, mấy người đàn ông cường tráng như bị điểm huyệt, đứng im tại chỗ, không hề động đậy, dù anh Long kêu, họ cũng không có phản ứng.
“Nhóc con kia, cậu đã làm gì người của tôi, cậu là người hay ma?”, anh Long khó nhọc nuốt nước bọt, có chút bất an nhìn Trương Trần.
Cái gì không biết mới là đáng sợ nhất, anh ta chỉ thấy Trương Trần nâng cổ tay lên, sau đó người của mình lập tức đứng như trời trồng tại chỗ.
Chu Viên Viên cũng ngây ra, nhưng khi cô ta vô tình nhìn thoáng qua cây kim trên người của mấy gã đàn ông kia thì lập tức hiểu ra.
“Anh dùng kim châm để chặn huyệt vị của họ à?”, Chu Viên Viên hỏi với giọng không thể tin nổi.
Trương Trần cũng không giấu giếm, anh thản nhiên gật đầu.
“Không thể nào, điều này thật phi lý!", Chu Viên Viên không biết nên khóc hay cười, chiêu dùng kim châm điểm huyệt này cũng không phải là cao siêu gì. Những người học Trung y, kiến thức vững chắc, biết rõ vị trí các huyệt vị trong cơ thể người là có thể làm được, nhưng đó là trong tình huống đối phương ngồi hoặc đứng im, không nhúc nhích.
Mà Trương Trần chỉ cần giơ cổ tay là đã có thể ghim chính xác vào huyệt vị của người ta, còn đâm năm người cùng một lúc, một lần ra tay là xử xong cả đám, thế này thì sao có thể không khiến Chu Viên Viên khiếp sợ được.
Nghĩ tới việc Phương Thủy Y nói với mình răng Trương Trần chỉ là tên gà mờ qua điện thoại, Chu Viên Viên chỉ có. thể cười khổ, đây không phải là vả mặt mình sao, cô ta còn không làm được như vậy nữa.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!