"Trương Trần, cậu tới rồi à?", nhìn thấy Trương Trần, Phương Thiên Bàng chào hỏi.
"Ừm'", Trương Trần gật đầu rồi vội vàng hỏi: "Bố, tình hình thế nào rồi? Thủy Y đã biết chuyện này chưa?"
Phương Thiên Bàng còn chưa kịp trả lời thì một y tá đã vội vàng chạy tới nói: "Xin hỏi có phải người nhà của Trương Quốc Hồng không ạ? Hiện tại nhất định phải nhanh chóng phẫu thuật cho bà ấy, có hai phương án, một là dùng thuốc và dụng cụ nhập khẩu, phí tổn là năm triệu, sản phẩm trong nước thì rẻ hơn, khoảng tám trăm ngàn, nhưng có thể sẽ để lại di chứng".
"Sao lại đắt như vậy?", Phương Thiên Bàng giật mình.
"Đến khi hoàn tất thủ tục chúng tôi sẽ có hóa đơn rõ ràng, hoàn toàn không có chuyện thu phí cao, đến lúc đó ông có thể mang tới bệnh viện khác hỏi".
"Để con nộp", Trương Trần nghe vậy bèn nói.
"Anh nộp, anh lấy gì để nộp?", lúc này một giọng nói lạnh lùng vọng tới.
Phương Thủy Y đi giày cao gót tới, hiển nhiên cô đang làm việc thì phải chạy đến đây.
"Tôi nói rồi, cút ra khỏi Hoài Bắc, đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa, anh tới đây làm gì?", Phương Thủy Y lạnh lùng nhìn Trương Trần.
Nơi mà bố mẹ cô gặp chuyện là khu vực giáp ranh giữa cao tốc Hoài Bắc và tỉnh An Hoa, chuyện này khiến cô cảm thấy hoảng hốt.
Bố mẹ cô luôn rất yếu đuối, sẽ chẳng đắc tội ai đến mức ấy, ngoại trừ người bên tỉnh An Hoa.
Thế nên Phương Thủy Y vô cùng lo lắng, nhưng đồng thời cũng bất lực.
Trương Trần bình tĩnh nói: "Anh có thể gánh vác được, sao em cứ không tin anh mãi vậy?"
Phương Thủy Y đã đủ phiền lòng lắm rồi, bây giờ cô còn không biết phải giải quyết như thế nào, làm gì có tâm trạng nghe Trương Trần nói linh tinh, vậy nên cô căm ghét nói: "Cút đi, anh lấy gì để gánh vác?"
"Yêu cầu mọi người đừng cãi nhau, tình huống của bệnh nhân không thể kéo dài quá lâu, tốt nhất cô nên thanh toán tiền viện phí trước đi", y tá khuyên một câu rồi bỏ đi.
Phương Thiên Bàng run rẩy đứng lên, Phương Thủy Y vội vàng bước tới đỡ lấy ông ta. Phương Thiên Bàng nói với vẻ mặt chán chường: "Thủy Y, hay là chúng ta dùng thuốc trong nước cho mẹ con đi, chúng ta không có nhiều tiền như thế".
"Sản phẩm trong nước sẽ để lại di chứng, dùng hàng nhập khẩu đi!", Trương Trần đứng sau nói.
"Chẳng lẽ chúng tôi không biết hàng nhập khẩu tốt sao? Cần anh nói chắc!", Phương Thủy Y nhìn Trương Trần băng ánh mắt chán ghét, đừng nói là nhập khẩu, ngay cả sản phẩm trong nước bọn họ cũng không chỉ trả nổi.
Hiện tại Phương Thủy Y đang nợ ngập đầu, cho dù cô bán hết cả nhà cả xe đi thì với giá thị trường hiện nay, cùng lắm cô cũng chỉ có thể góp được khoảng ba triệu thôi.
"Bố đừng sốt ruột, để con mượn bạn thử xem, chắc là không có vấn đề gì đâu", Phương Thủy Y an ủi một câu rồi vội vàng chạy tới quầy lễ tân hỏi thời hạn nộp tiền muộn nhất.
Nhưng cô đi đâu mượn được đây? Hiện giờ chẳng có mấy ông chủ hợp tác với cô, bên tỉnh An
Hoa thì tạm thời cô không liên lạc được, cũng lo rằng chỗ ông ngoại sẽ gặp chuyện gì đó.
"Thủy Y, sao cô lại ở đây? Tới thăm bạn à?"
Lúc này, một giọng nói vang lên, một người đàn ông mặc vest trắng từ quầy y tá bước tới.
Từ khí chất đến cách ăn mặc đều chứng tỏ rằng người này rất thành đạt, cộng thêm khuôn mặt góc cạnh, cho dù không phải kiểu người mê trai thì các cô gái đứng ở quầy y tá cũng phải đỏ mặt, tim đập loạn nhịp.
Phương Thủy Y cũng sửng sốt, cô xoay người lại nhìn rồi ngạc nhiên nói: 'Mạnh Thanh Vân?"
"Ha ha, lâu rồi không gặp", người đàn ông tên là Mạnh Thanh Vân cười khẽ, hắn phóng khoáng bước tới, nói bằng giọng vừa quan tâm vừa ga lăng: "Có chuyện gì vậy? Sao tôi thấy cô nhíu mày chặt thế?"
Mạnh Thanh Vân nói bằng giọng đầy quan tâm rồi giơ tay định xoa đôi lông mày của Phương Thủy Y.
Theo bản năng, Phương Thủy Y lùi lại một bước, sau đó cô do dự một lát rồi nhỏ giọng nói: "Ừm, gia đình tôi xảy ra chút chuyện, anh có thể cho tôi vay ít tiền được không?”
Dứt lời, Phương Thủy Y xấu hổ cúi đầu xuống. Cô và Mạnh Thanh Vân không mấy thân thuộc nên rất ngượng.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!